Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

chương 86: 86: càng ngày càng muốn ở cạnh cậu ấy nhiều hơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu lên, nhìn ngón tay Cố Hãn Hải lướt qua cánh môi của mình sau đó dừng lại ở cánh môi trên của cậu, đây là một nụ hôn gián tiếp qua ngón tay.

Cố Hãn Hải rốt cuộc có ý gì, Nghiêm Thanh Viên cũng không phải tên ngốc, sao có thể không hiểu được, sắc mặt bất giác đỏ lên.

"Chúng ta là người yêu, cho dù hiện tại còn chưa ở bên nhau.

" Giọng nói của Cố Hãn Hải có vẻ khàn khàn hơn so với ngày thường, nhưng khàn khàn như vậy lại khiến Nghiêm Thanh Viên cảm thấy cường thế hiếm thấy, "Em chán ghét tôi không?"

"Không chán ghét.

" Nghiêm Thanh Viên theo bản năng cãi lại.

"Vậy em bài xích cái gì?"

Nghiêm Thanh Viên nhìn người con trai ngồi bên mép giường, cậu bài xích Cố Hãn Hải ư? Sao có thể thế được.

Nhưng!

Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại đè nén tất cả suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, chấp nhận ám chỉ của Cố Hãn Hải, chủ động dâng tặng.

Làm một người con trai, Nghiêm Thanh Viên cũng hy vọng bản thân có thể nắm trong tay quyền chủ đạo, trong tính cách của cậu cũng có chút cường thế, nhưng khi đối mặt với Cố Hãn Hải, tất cả cường thế đều trở thành yếu thế.

Cậu thích Cố Hãn Hải, cho dù là thích theo kiểu nào, cậu đều không bài xích hôn với hắn.

Nghiêm Thanh Viên không muốn xác định tình cảm của mình dành cho Cố Hãn Hải rốt cuộc là gì, cho dù như thế nào cậu cũng không muốn trở thành chướng ngại vật trên con đường phát triển của Cố Hãn Hải.

Nghiêm Thanh Viên nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ gần gũi duy nhất.

Chỉ cần Cố Hãn Hải muốn, cậu có thể dâng lên vô điều kiện.

___

Nghiêm Thanh Viên đã ngủ say, trải nghiệm ban ngày đã tiêu hao quá nhiều năng lượng của cậu, đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia lấy hết can đảm trò chuyện với mọi người dưới tình huống nhiều trưởng bối như vậy, là một tiểu thiếu gia không biết cách xã giao đối đáp quả thực là một hành trình đốt não.

Có lẽ là vì tạo cho mọi người cảm giác là vua bụng bự, Nghiêm Thanh Viên ăn khá nhiều đồ ăn ở trước mặt mọi người, cậu mà xấu hổ sẽ dùng đồ ăn để che đậy.

大胃王 (Đại vị vương): Là ăn được rất nhiều, bụng không đáy.

Cho dù ăn như thế nào, cách ăn như vậy chắc chắn sẽ không thoải mái, sau khi tiểu thiếu gia trở về thì bị bệnh dạ dày, giày vò thật lâu.

Nhưng cho dù ở tình huống khó chịu như vậy, cậu vẫn cố gắng hết sức chỉnh lý ​​tư liệu ý kiến về nhà ma cho hắn, Cố Hãn Hải chỉ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác vừa phức tạp vừa vui mừng.

Điều chỉnh điều hòa cho Nghiêm Thanh Viên, đắp chăn, Cố Hãn Hải rời khỏi phòng Nghiêm Thanh Viên, vừa ngước lên đã nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh đang bưng ly nước uống cách đó không xa.

Đều ở lầu một trong biệt thự nhỏ, liếc mắt một cái có thể nhìn ra chỗ của đối phương.

"Thế nào, trong hai ngày nay cậu có nhìn Nghiêm gia với đôi mắt khác không?" Nghiêm Trạch Thủy nở nụ cười mỉm, nói với Cố Hãn Hải.

"Quả thực là một gia hệ vô cùng lớn.

" Bên trong mối quan hệ rắc rối phức tạp, các ngành nghề liên quan cực kỳ rộng lớn, có thành tựu trong mọi tầng lớp xã hội và rõ ràng có thể cảm thấy được có ý muốn tham gia vào tất cả các ngành, không thể không nói đó là một doanh nghiệp không ngại mở rộng.

"Mở rộng càng lớn, ngược lại đã nói lên giờ đây toàn bộ gia tộc càng thêm rời rạc, cho nên địa vị và năng lực của chủ tịch vô cùng quan trọng, chủ tịch tất nhiên đã vượt qua hơn vô số người, y nắm giữ toàn bộ tin tức và nhân mạch xoay chuyển của mọi người ở Nghiêm gia, cho dù là mớ hỗn độn phức tạp đối với gia chủ mà nói cũng đều rõ ràng.

"

Cố Hãn Hải sau khi nghe xong chậm rãi nói: "Bài xích của tôi đối với Nghiêm Y đã rõ ràng như vậy sao?"

Nghiêm Trạch Thanh rất hiếm khi lộ ra vài phần ý cười: "Viên Viên đáng để bất cứ ai ghen vì em ấy, ít nhất cậu có ý nghĩ này khiến tôi rất vui.

"

Ánh mắt Cố Hãn Hải phức tạp nhìn lướt qua Nghiêm Trạch Thanh, cho đến bây giờ Nghiêm Trạch Thanh luôn phá lệ thiên vị Nghiêm Thanh Viên, cho nên hắn cũng sẽ chú ý Nghiêm Trạch Thanh nhiều hơn một chút.

"Từ khi cậu đến, trình độ bám dính của Viên Viên đối với cậu tăng lên rõ rệt, thật sự khiến người làm anh như tôi vô cùng hâm mộ.

" Nghiêm Trạch Thanh thở dài, "Để cậu ghen cũng không sao, để cậu biết tình thương yêu của Viên Viên không phải ai cũng có thể có được.

"

"Là hy vọng tôi đừng nhằm vào Nghiêm Y quá nhiều sao?" Cố Hãn Hải tránh đi trêu chọc của Nghiêm Trạch Thanh.

"Cho dù nói như thế nào thì gia chủ chính là gia chủ, có thể kết giao nhất định có lợi, Viên Viên nếu muốn vì cậu mở đường, nếu cậu thật sự không muốn chấp nhận vậy có thể trực tiếp từ chối.

"

Hành động của Nghiêm Thanh Viên mọi người đều thấy rõ ràng, cậu có ý định gì ngay cả quản gia Hứa Tam Tối cũng nhìn thấy rõ ràng, nếu không cũng sẽ không chuẩn bị quần áo tham gia bữa tiệc cho Cố Hãn Hải tỉ mỉ như vậy.

Cố Hãn Hải làm sao có thể không biết Nghiêm Thanh Viên cho đến bây giờ vẫn không ngừng lặp lại tên của hắn, hy vọng tên của hắn sẽ lưu lại ấn tượng trong trí nhớ của mọi người.

"Tôi biết.

" Cố Hãn Hải rũ mắt, chậm rãi nói, "Chỉ cần là em ấy cho tôi, tôi đều tiếp nhận.

"

Nghiêm Trạch Thanh nhẹ nhàng thở dài: "Nghe nói ngày mai Viên Viên muốn dẫn cậu đi nhà ma gia chủ tự mình thiết kế?"

"Phải.

"

Nghiêm Trạch Thanh xoa giữa mày: "Y cả ngày làm những việc này, thiết kế đồ chơi còn cần anh ta làm sao?"

Cố Hãn Hải không bình luận gì về chuyện của người đàn ông đó.

Sau đó Nghiêm Trạch Thanh cười nói: "Nghiêm Trạch Thủy cái tên đầu óc không tốt kia mỗi ngày đều bắt nạt Viên Viên, khi đến công viên giải trí chơi nhà ma luôn dọa Viên Viên sợ đến khóc, nghe nói khi đó rất ngoan, có lẽ cậu có thể gặp được cảnh tượng rất thú vị, đừng để Viên Viên quá sợ hãi.

"

"Anh rất vui à?" Cố Hãn Hải nhận ra tâm trạng hôm nay của Nghiêm Trạch Thanh dường như khá tốt.

"Hôm nay phụ thân cười.

"

Cố Hãn Hải không hiểu một câu không đầu không đuôi này là có ý gì, nhưng Nghiêm Trạch Thanh lắc đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Nghiêm Trạch Thanh về lại phòng đặt ly nước trong tay xuống, ngồi trên cửa sổ lồi nhìn ra bên ngoài đã tối đen, cảnh vật ở đây rất đẹp, khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

Ảnh cửa sổ lồi

Bữa tiệc lần này y cũng đã nhận ra Nghiêm Thanh Viên thay đổi.

Trước đây Nghiêm Thanh Viên luôn sẽ trốn đi và không thích cảnh này giờ đây đã cố lấy hết can đảm để đứng trong tầm nhìn của mọi người, tuy rằng ngây ngô nhưng chủ động giao tiếp với người khác, mặc dù rất dè dặt nhưng rất cố gắng không hề tỏ ra miễn cưỡng.

Mà cũng chính vào hôm nay, y mới biết được thật ra em trai nhỏ của mình vẫn luôn thu hút sự chú ý của mọi người.

"Trạch Thanh à, em trai cậu tên là Thanh Viên hả? Thật là một cái tên hay, rất đáng yêu, cũng rất thích hợp với em ấy.

"

"Anh Trạch Thanh ơi, nghe nói cậu em trai trắng nõn mềm mềm cũng muốn tham gia nhà ma hả? Anh Trạch Thanh cho em chút chỗ tốt, em có thể dẫn em ấy đi cùng nha, em cũng muốn đi.

"

Khi họ nhắc tới Nghiêm Thanh Viên vẻ mặt không hề bài xích, tiểu thiếu gia luôn sống rất hướng nội đã bất tri bất giác thu hút sự chú ý của mọi người.

Hôm nay khi trở về người phụ thân luôn ít khi nói cười cũng không thể kìm nén được vẻ mặt buồn cười hỏi y có phải trước kia luôn không cho Viên Viên ăn hay không, vì sao lại thèm ăn nhiều như vậy.

Nghiêm Trạch Thanh chỉ có thể nói là vì dạ dày của cậu không tốt cho nên vẫn luôn được chăm sóc, kết quả chăm sóc quá mức.

Câu trả lời này thực ra không có ý nghĩa gì, nhưng bầu không khí trong xe lại hài hòa hiếm thấy.

Khi Nghiêm Trạch Thanh trở về biệt thự nhỏ hẹp kia, đột nhiên có cảm giác hoảng hốt.

当严泽清回答了那狭小的别墅中的时候 câu này mình không hiểu trả lời là trả lời gì nữa nên mình đổi thành trở về nha, vì đang nói về chuyện em Nghiêm mà cua ngang sang cái này nên chưa nhảy số kịp, ai hiểu thì ét o ét mình nhoa:

Bầu không khí lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt khi sống cùng nhau, bây giờ dù gặp nhau cũng có thể nói vài câu, đây đã tốt hơn rất nhiều so với trước.

Ngẫm kỹ lại, có vẻ như tất cả những cải tiến thật ra có liên quan đến Cố Hãn Hải.

Nghiêm Thanh Viên sau khi gặp Cố Hãn Hải nảy sinh thay đổi.

Mà bọn họ lại bởi vì Nghiêm Thanh Viên thay đổi mà thay đổi theo.

Nghiêm Trạch Thanh thở dài, đến bản thân cũng chưa từng phát hiện, suy nghĩ mà y đã kiên trì trong một thời gian dài lúc này đã có chút buông lỏng.

Không biết có ai còn nhớ hông chứ mình cũng hông nhớ mấy là anh Thanh định đưa em Nghiêm đi để tránh phải nối dỗi gia tộc hay gì đó đó, không biết nhớ đúng không nữa, hỏn lọn_ing:.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio