Ôm Tài Nữ Về

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trường An, Đại Đường quốc đô. Phồn hoa bậc nhất, trên đường đủ loại người mặc các thứ quần áo ngoại tộc lố lăng.

Ôn Nhu mở to con ngươi linh hoạt hưng trí bừng bừng nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ xe ngựa. Oa! Còn có lãng nhân Phù Tang đi guốc gỗ.

“Diệp lưu manh, ngươi đã từng giao đấu với lãng nhân Phù Tang chưa?” Tò mò xem xét lãng nhân trên đường,nàng thuận miệng hỏi.

Diệp Thế Đào thưởng thức biểu tình của nàng thay đổi liên tục, đáy mắt ánh lên ý cười,“Trước mắt thì chưa.”

Nàng đem ánh mắt thu hồi, nghiên cứu nam nhân ngồi đối diện biểu tình sâu sa khó lường, thử hỏi:“Ngươi chuẩn bị theo chân cùng bọn họ giao thủ sao?” Nghe khẩu khí giống như là có chuyện như vậy, người này bộ dạng thực sự muốn gây chuyện.

Hắn gương mặt tuấn mỹ nổi lên ý cười, lập lờ trả lời nước đôi,“Nếu nàng muốn như vậy.”

Không thể phủ nhận, nghe câu trả lời này, trong lòng Ôn Nhu vui vẻ giống như trúng thưởng lớn vậy, nhưng nàng vẫn cố gắng giả bộ biểu tình thờ ơ,“Ta cũng không nói muốn xem.”

Khẽ cười một tiếng, hắn vươn tay nhéo nhéo cái mũi của nàng,“Khóe mắt đều cong lên rồi, muốn cười liền cười đi! Làm gì phải chịu đựng, cẩn thận bị nghẹn đến nội thương.”

“Oa a! Cái mũi người ta vốn đã không cao, ngươi còn muốn nhéo? Vài ngày không dạy dỗ, ngươi đã muốn tạo phản a!” Dùng sức đẩy “Hung khí” của hắn đang chà đạp cái mũi đáng thương , Ôn Nhu nửa oán giận nửa trách móc.

Diệp Thế Đào lại vươn tay kéo nàng vào lòng, dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu của nàng, tâm tình vô cùng tốt lên tiếng:“Hiện tại đến nơi này, cần ta hỗ trợ cái gì không?” Tuy Ôn Nhu càng ngày càng quen với việc bị hắn dùng cử chỉ thân mật ôm ấp, nhưng đối với tiếp xúc da thịt vẫn còn có chút kháng cự, thực làm cho hắn rất phiền não, thật muốn đập cho nàng hôn mê bất tỉnh, khiến cho nàng không bao giờ có thể đi tìm cái chết một lần nữa, lại không thể thành thân.

Đương nhiên, ý tưởng cũng chỉ dừng lại trong suy ngẫm mà thôi, hắn sợ nếu thực sự làm như vậy, hậu quả chỉ nghĩ thôi cũng đã chịu không nổi, hơn nữa nàng đã từng đem cái gọi là mười loại đại hình khổ sai toàn diện hoàn mỹ nói qua một lần cho hắn nghe khiến hắn càng thêm không dám lỗ mãng.

Muốn được như ý nguyện vốn không sai, nhưng nếu hậu quả quá mức huyết tinh, tốt nhất nên cân nhắc thật kỹ rồi hãy làm.

Nói đến cân nhắc rồi làm, ý cười nồng đậm từ khóe miệng lộ ra, Ôn Nhu mấy ngày hôm trước kể lại chuyện cũ về ‘hai người nghĩ lại rồi làm sau’ – Một người quát một tên còn lại: “Ngươi muốn chết sao, ngươi ba lần bảy lượt không cho ta chết, ta làm sao có thể cân nhắc và dặn dò mọi người?” Người thứ hai vẻ mặt hoang mang nhìn trời, tam ti là cái gì? Sao tam ti sao?( Vịt : Cái chỗ này là gì hả Linh nhi =.= …. Lik: =.=. ta cũng không hiểu a, theo như ta biết thì tam ti thứ nhất là tơ lụa, sao tam ti là một ngôi sao, nhưng ta chả thấy nó liên quan gì đến câu chuyện trên, nên thôi ta cứ để như vậy, ai hiểu thì chỉ ta nha. ^^)

Ôn Nhu đánh giá tới lui người đi đường, không yên lòng nói:“Cũng không phải chuyện đại sự gì, chỉ cần giúp ta tìm một cửa tiệm ngoài mặt đường, sau đó đề tên biển hiệu là ‘Y viên’.”

Tạm dừng tý xíu ạ =]] , đáng ra chương này , Vịt sẽ làm pic , nhưng vì quyền lời của số bạn dùng điện thoại ( Như Vịt chẳng hạn , rất thích đọc trên điện thoại =))))))) ) , cho nên từ bỏ ý định làm pic , cho nên mong mọi người , điện thoại ai mà không đọc được ( Vịt dã tham khảo rồi , số loại k vào đc wordpress) mà muốn post lên wattpad , vậy thì sau khi post và đọc xong , các bạn hãy delete đi nhé ! Thanks

“Vô cùng đơn giản.” Hắn cười lắc đầu,“Nàng muốn làm gì nữa không?”

Nàng trầm mặc sau một lúc lâu, sau đó thở dài, vẻ mặt mờ mịt,“Nếu ta nói ta cái gì cũng chưa tính đã muốn mở cửa tiệm, ngươi có cảm thấy ta bị bệnh hay không?”

“Có.”

“Cho nên, cho dù ta không thích, vẫn phải làm một cái khách điếm, ít nhất làm phòng cho thuê cũng kiếm được chút tiền.”

“Cần bao nhiêu tiền?” Hắn vuốt mái tóc dài của nàng không chút để ý hỏi.

Ôn Nhu bỗng nhiên quay đầu trừng mắt nhìn hắn, khẩu khí cứng rắn nói:“Ta không cần tiền của ngươi.” Nghĩ nàng là cái gì? Nàng là nữ nhân thế kỷ hai mươi mốt tân tiến, có năng lực tay làm hàm nhai, huống chi thắt lưng nàng còn đeo túi tiền đầy vàng bạc châu báu, đến nay còn chưa có đất dụng võ cho chúng đâu.

Hắn mất mặt sờ sờ cái mũi. Quên đi, người ta không cảm kích, coi như hắn chưa nói gì. Bất quá, nàng vừa mới có bộ dáng tức giận, cuối cùng lại lòi ra cái đuôi hồ ly.

“Lí Thanh, tìm một chỗ dừng chân, nhớ kỹ, đừng đến sản nghiệp Phú Quý sơn trang .” Nàng cẩn trọng phân phó người đánh xe.

“Được, Ôn cô nương.”

Diệp Thế Đào nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, sẽ theo ý của nàng, dù sao hắn cũng không muốn đến Phú Quý sơn trang trên danh nghĩa là khách điếm, đó đồng nghĩa với việc cho người nhà có cơ hội giám sát hắn.

Xe ngựa dừng lại trước cửa một khách điếm sầm uất trên phố.

Lí Thanh vừa xốc màn trúc lên, khách điếm liền truyền ra một trận tranh cãi kêu la ầm ĩ.

Ôn Nhu hưng phấn nhảy xuống xe ngựa, nhắc làn váy vọt vào trong, Diệp Thế Đào bất đắc dĩ đi theo sau.bg-ssp-{height:px}

Ác bá tác oai tác quái một cước dậm mạnh ở trên bàn, đoản côn trong tay thỉnh thoảng đánh lên mặt bàn, biểu tình cực kỳ không kiên nhẫn.

“Gọi lão bản của các ngươi ra đây, nếu không ra tiếp khách, ta liền hủy khách điếm này đi.”

“Cha ta ốm đau nằm trên giường, các ngươi tội gì phải gây khó dễ cho nhà ta?” cô gái thanh tú trốn ở sau quầy tính tiền khiếp sợ nói vọng ra, nước mắt từ trong hốc mắt đã rơi xuống, khiến người xem vô cùng đau lòng.

“Không phải là muốn các ngươi muốn bán khách điếm này đi sao, chúng ta cũng không phải không trả tiền.”

“Nhưng là, các ngươi mới trả mười lượng bạc.” Cô gái tức giận đỏ mặt.

Ôn Nhu nghe thấy một lời, âm thầm thè lưỡi. Thực tồi tệ, một khách điếm chỉ trả có mười lạng bạc cũng đòi mua sao!

“Rốt cuộc bán hay không? Thật sự nếu không bán, chúng ta liền bán ngươi cho thanh lâu.”

Thực quá đáng! Ôn Nhu nhịn không được đã nghĩ cuồn cuộn nổi lên tay áo tiến lên lý luận.

Diệp Thế Đào đè lại tay nàng, khi hai người một mình ở chung với nhau, hắn một chút cũng không phản đối nàng cuốn tay áo thoát ly, nhưng là sẽ không cho phép làm ở bên ngoài.

“Này, các ngươi kiêu ngạo cái gì? Mười lượng bạc mà cũng muốn mua khách điếm thượng hạng của người ta thì còn đạo lý hay không? Ngu ngốc cũng biết đây là bắt nạt người mà thôi.” Tay áo cuốn không thành,nhưng miệng không nhàn rỗi.

“Liên quan tới cái rắm nhà ngươi, muốn chết a!” Một người huy động mộc côn trong tay hướng về phía Ôn Nhu kêu la.

Diệp Thế Đào ánh mắt phát lạnh, thân chân đá bay một mảnh vỡ nhỏ, nam nhân tay đang giương cao mộc côn đột nhiên ôm mặt kêu khóc.

“Chuyện này liên quan đến ta chứ?” Ôn Nhu khinh bỉ nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn bọn hắn như nhìn đống phân chó thối.

“Ngươi ở đâu đến đây? Có tư cách gì mà nhúng tay quản chuyện trong tiểu điếm này?” ( Vịt : Với tư cách là thượng khách – phái viên của … ta – Vịt Hiền Lành cử đến =]]]]]]])

“Rất nhanh sẽ có tư cách .” Ôn Nhu chắc chắn nói, đi đến bên quầy, hướng về phía cô gái mỉm cười nói:“Cô nương, ngươi muốn ra bao nhiêu tiền để nhượng lại khách điếm? Chỉ cần khách điếm là của ta, người bọn họ muốn tìm sẽ không còn là cha ngươi .”

“Nhu nhi, nàng có phải muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” Diệp Thế Đào nhẹ nhàng nói.

Cô gái liếc mắt một cái nhìn bọn họ,“Chúng ta quả thật có ý muốn nhượng lại khách điếm, nhưng là bọn họ cứ bắt ép ra giá thấp.”

Ôn Nhu vỗ tay một cái, vui mừng lộ rõ trên nét mặt,“Ta đây mua, tiểu muội muội, có thể hỏi cha ngươi muốn bao nhiêu thì bán?”

“Ba trăm lượng.” Cô gái tươi cười trả lời. Nàng thích cách nói chuyện sảng khoái của vị cô nương này.

“Nhu nhi, nàng có tiền sao?” Diệp Thế Đào nâng cao mày kiếm, chờ nàng thất bại.

Ôn Nhu thản nhiên cười, hất cằm lên, đắc ý nói:“Ta dám hỏi giá, tự nhiên liền có cách lấy ra, ngươi yên tâm, ta sẽ không dùng tiền của ngươi .”

“Đến, tiểu muội muội, chúng ta ra phía sau đi.” Ôn Nhu kéo cô gái ra phía sau.

“Lí Thanh, thiếu gia ta bao lâu rồi chưa hoạt động gân cốt ?”

“Tam thiếu, ba tháng rồi!” Lí Thanh còn thật sự trả lời.

Diệp Thế Đào vẻ mặt kinh ngạc,“Đã ba tháng không hoạt động qua! Xem ra ta gần đây lười đi không ít.”

Lí Thanh gật đầu, nghĩ ngợi một lúc cảm thấy chủ tử đâu chỉ là lười, căn bản là không làm việc đàng hoàng, cả ngày quấn quít lấy Ôn cô nương, lấy chuyện chọc nàng tức giận làm thú vui lớn nhất đời thường. (Lik: Eo, ca biến thái quá đi >.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio