Chương
Lam Ngọc Anh còn tưởng là Hoàng Trường Minh không yên lòng cho nên gọi điện tới kiếm tra, sau khi lấy điện thoại ra xong thì phát hiện không phải số của anh: “Alo, Phương Vũ?”
Bởi vì đang cúi đâu cho nên cô không chú ý tới vẻ mặt ngưng trọng của Lê Văn Nam khi nghe cô nói.
“Ừm, không có ở công ty tớ đang ở bên ngoài ăn cơm. Cơm trưa? Còn chưa ăn.. cô trả lời, ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Nam ở phía đối diện, nói tiếp: “Tớ đang cùng Văn Nam ở quán trà phía sau công ty, đồ ăn vẫn chưa bê lên hết!
Cậu muốn gặp tớ sao? Vậy được, tớ gửi địa chỉ cho cậu.
Sau khi cúp điện thoại xong, Lam Ngọc Anh liền gửi địa chỉ qua.
Lê Văn Nam lên tiếng hỏi: “Trịnh Phương Vũ muốn tới đây?”
“Đúng vậy, cô ấy nói ở nhà không có cơm ăn, bị đói, vừa vặn lại ở cách đây không xa, bây giờ đã gọi xe đến đây rồi! Tôi nghĩ đến lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm, cho nên không hỏi ý cậu, Văn Nam, cậu sẽ không ngại chứ!”
“Không ngại” Lê Văn Nam cũng biểu thị giống như vậy.
Lam Ngọc Anh biết anh ta rất quý ông, vội vàng nói: “Chúng ta vừa ăn vừa đợi cô ấy là được!”
“Ừm” Lê Văn Nam mỉm cười.
Lần này, nhân viên phục vụ đã bê gần hết món ăn của hai người lên.
Đối diện với Lê Văn Nam cầm đũa nửa ngày nhưng văn không có gắp, bộ đáng giống như là có tâm sư, bông nhiên anh ta buông đũa xuống: “Chị Ngọc Anh, đột nhiên tôi nhớ còn một việc ông ngoại bảo tôi đi làm mà tôi quên béng mất, tôi phải nhanh chóng đi làm!
“Á? Vậy cậu không ăn cơm sao? Lam Ngọc Anh giật mình hỏi “Không ăn, tôi cũng không đói bụng, chị ăn đi, tôi sẽ thanh toán hóa đơn”
Lam Ngọc Anh há hốc mồm, nhìn thấy anh ta vừa nói xong đã đứng dậy khỏi ghế, sau khi nói tạm biệt với cô thì sải bước đến quầy thu ngân, ký xong giấy tờ thì vội vã rời đi, giống như là phía sau có dã thú đang đuối vậy.bg-ssp-{height:px}
Lê Văn Nam di chưa được bao lâu thì Trịnh Phương Vũ hấp tấp tới.
Nhìn bộ dáng giống như là tỉ mỉ ăn mặc qua một phen, tốc dài được xõa thẳng và vén ra sau tai, nhìn rất xinh xắn, hơn nữa con trang điểm rất tinh xảo, sau khi đi vào thì nhìn quanh một chút, sau đó đặt mông ngồi xuống đối diện cô.
“Cậu đến rồi!”
Câu đầu tiên Trịnh Phương Vũ hỏi là: “Lê Văn Nam đi nhà vệ sinh?”
Lam Ngọc Anh nuốt thức ăn trong miệng, giải thích: “Anh ta nói có việc nên vội vàng đi trước rồi, cậu nhìn xem, đến cả cơm còn chưa ăn!”
“Cái gì? Tại sao tớ chưa kịp tới mà anh ta đã chạy rồi!” Trịnh Phương Vũ nghe xong lập tức dựa lưng vào ghế.
Lam Ngọc Anh nghe cô ấy phàn nàn, nhíu mày: “Phương Vũ, cậu thành thật nói cho tớ biết, ngày hôm đó tớ nhờ anh ta đưa cậu về, có phải là cậu đã làm cái gì đó với anh ta không? Làm sao mà anh ta lại tránh né cậu như tránh né ôn dịch vậy!”
“Hù!” Trịnh Phương Vũ không vui vẻ khịt mũi một cái.
Cô ấy liếc nhìn về phía nhà vệ sinh ở lối vào cửa hàng một cái, sau khi xác định Lê Văn Nam không có ở đấy thì giống như là một quả cầu bị xịt hơi, không có vẻ sáng lạn như lúc đi vào nữa, quyết định bĩu môi nói: “Hai chúng ta là bạn thân, cho nên tớ cũng không có ý định giấu cậu, tớ đang theo đuổi anh ta!”
“Cậu đang theo đuối Văn Nam?” Lam Ngọc Anh suýt chút nữa bị sặc.
“Không sai” Trịnh Phương Vũ hất cảm.
Lam Ngọc Anh yên lặng bẻ một miếng bánh bao.
Lúc đầu cô còn tưởng rằng bởi vì lần trước say rượu bị nhìn thấy hết, cô chủ tính cách kiêu ngạo như Trịnh Phương Vũ cảm thấy khó chịu, cho nên mới phát cáu về phía Lê Văn Nam, người phí sau thì muốn chống đỡ trốn tránh, không ngờ rằng.
Một sự tình cờ cũng đã thúc đẩy một đoạn nhân duyên?