Chương
“Triệu Vân, em nhắn cái gì đó!”
Điện thoại của Triệu Vân lạch cạch một tiếng rơi mất, lắc đầu nói cà kam: “Không, không có gì!”
Lam Ngọc Anh vốn chỉ suy đoán thôi, nhưng nhìn thấy cô ấy có tật giật mình trong lòng đã xác nhận. Cô nhanh chóng đưa tay nhặt cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy biểu tượng tin nhắn trên màn hình, hơn nữa còn có nội dung đang nhắn dỡ.
Bởi vì thấy dãy số của Hoàng Trường Minh, cô gần như tức giận đến bùng nổ Nội dung trên đó bắt đầu từ buổi sáng, tất cả đều là theo thời gian thực báo cáo cô đang làm gì. Bao gồm cả mấy giờ cô đang làm gì, mấy giờ đi toilet, mấy giờ uống cái gì, mỗi một lần đều báo lại cho Hoàng Trường Minh.
Rất rõ ràng là đã bị thu mua rồi Lam Ngọc Anh bị chọc giận đến mức bật cư: Cô ném điện thoại di động vào Triệu Vân, tức giận mắng lên: “
Triệu Vân cười “Ha ha ha”, làm nững ôm tay cô mà giải thích: “Chị Ngọc Anh, chị là phụ nữ mang thai, tổng giám đốc Minh lo láng cho chị thôï! Hơn nữa, em làm thế cũng vì chị mà”
Lam Ngọc Anh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác chỉ có thể lắc đầu.
Đồ do thám!
Không bao lâu sau, điện thoại di động kêu lên, cô tưởng rằng Triệu Vân mật báo, Hoàng Trường Minh goi tới. Nhưng mà khi nhìn lên màn hình, trên đó hiện một dãy số xa lạ, cô chần chờ nhấc máy.
“Xin hỏi, là cô Ngọc Anh phải không ạ?” Trong điện thoại vang lên giọng nam xa lạ “Đúng thế… Anh là?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Nghe giọng điệu của đối phương rất nghiêm túc, thậm chí còn có vẻ máy móc, không giống như chào hàng quảng cáo hay là lừa gạt.
“Đây là phân cục công an thành phố, cô Ngọc Anh, cô biết phạm nhân tên Lại Diệp chứ?”
“Biết…” Lam Ngọc Anh mở miệng, ‘Sau đó trong điện thoại vang lên giọng nói, nói rõ mục đích gọi tớ thông qua chúng tôi muốn chuyển lời với cô, nói là muốn gặp cô”
Cúp điện thoại, vẻ mặt Lam Ngọc Anh hơi nghiêm trọng Triệu Vân ở một bên luôn chú ý cặn kế tới cô vừa nghe giọng nói trong điện thoại, có nghe được mấy từ quan trọng. “Chị Ngọc Anh, cục công an gọi điện cho chị à?bg-ssp-{height:px}
“Ừm…” Lam Ngọc Anh gật đầu.
“Ông trời của tôi ơi, vậy có sao không chứ?” Triệu Vân vội hỏi ngay.
Lam Ngọc Anh lắc đầu, nhíu mày nói: “Không sao cả, chỉ là phải đi gặp một người”
“Sao, bây giờ á?” Triệu Vân nhìn đồng hồ.
Lam Ngọc Anh cũng nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lát, cầm điện thoại đứng lên. “Chị đi xin trưởng phòng cho phép nghỉ!”
Xin nghỉ xong xuôi, lúc cô chuẩn bị đi vào trong thang máy, cô gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh.
Nhưng mà không biết có phải anh đang họp hay không, anh không hề bắt máy. Cô đành phải cúp máy, đi ra khỏi văn phòng, gọi xe taxi đi đến cục công an thành phố.
‘Sau khi đi vào, cô nói rõ nguyên nhân đến, có hai cảnh sát chủ động đi lên phía trước rồi nói: ‘Cô Ngọc Anh, mời đi theo tôi!”
Lam Ngọc Anh gật gật đầu, đi theo vào chỗ sâu trong hành lang.
Thỉnh thoảng, cô có nghe Hoàng Trường Minh có nhắc qua mấy lần, bản án của Lại Diệp đã được viện kiểm sát đưa cho tòa án, chỉ tạm thời chưa tuyên án mà thôi. Cho nên bây giờ bà ta bị tạm giữ ở đây, chờ đến khi chính thức quyết định thời hạn thi hành án thì sẽ chuyển vào tù.
Ở đất nước có hệ thống pháp luật như thế, nếu như phạm tội thì không ai có thể thoát khỏi sự chế tài của pháp luật.
Cảnh sát dẫn cô đến cửa một căn phòng, đẩy cửa ra, ra hiệu cô ngồi lên ghế. “Chờ một chút, chẳng mấy chốc phạm nhân sẽ được đưa đến ngay thôi”