Chương
Lam Ngọc Anh nhìn về hướng mà Hoàng Trường Minh chỉ, liền nhìn thấy một cửa hàng bán đồ phụ sản có biển hiệu màu vàng nhạt, trong tủ kính bày rất nhiều đồ dùng cho trẻ sơ sinh, màu sắc rất đáng yêu, khiến người xem cảm thấy thật nghẹn ngào.
Cô bình thản cúi đầu xuống nhìn bụng mình, đơ người một lúc.
Mang thai cũng cần đến gần mười tháng, bây giờ mua những đồ dùng đó có hơi gấp.
Không đợi đến khi cô nói đông ý hay từ chối, Hoàng Trường Minh đã đi vòng qua mở cửa xe, nắm tay cô dẫn vào trong cửa hàng, Nhân viên cửa hàng đã đợi ở bên trong từ sớm, khi hai người họ bước vào, nhân viên cửa hàng mở cửa ra vào bắng kính, tươi cười chào đón: “Xin hỏi anh và vợ cần gì, hoặc là chúng tôi có thể giúp gỉ cho quý khách a?”
Kiểu xưng hô như vậy thật khiến người ta run rấy trong lòng Hoàng Trường Minh trả lời: “Mua chút đồ”
Nhân viên cửa hàng lại cười nói: “Xin hỏi là anh mua đồ cho bé bao nhiêu tuổi? Là con trai hay con gái?”
Lam Ngọc Anh sở tay lên bụng theo thói quen: “Hừm, còn chưa được sinh ra Tạm thời chưa biết được là trai hay gái…”
Một giọng người nam bình thản ngất lời cô: “Là con gái”
Lam Ngọc Anh không biết phải làm thể nào.
Có nhiều lúc cô thật sự không hiểu, sự chắc chân này của Hoàng Trường Minh từ đâu mà có.
Nhân viên cửa hàng dùng tay ra hiệu, nhiệt tình nói với hai người họ rằng; “Xin mời hai vị đi theo tôi, bên này là khu vực đồ dùng dành cho bé gái, tôi có thể giới thiệu cho hai vị một chút, có rất nhiều thứ cần phải mua cho em bé mới sinht”
Lúc mới đầu chỉ dùng giỏ đựng hàng loại nhỏ, còn chưa đi hết một kệ hàng đã phải đối sang dùng xe đẩy chở hàng.bg-ssp-{height:px}
Người thương lượng với nhân viên bán hàng không phải là người mẹ Lam Ngọc Anh mà là người ba Hoàng Trường Minh, Hoàng Trường Minh giống như bình thường đi siêu thị mua đồ ăn cùng thím Lý, chọn đồ trên kệ rồi đặt vào xe, không thể ngăn cản.
Nhưng chỉ cần là những thứ trong tầm mắt của anh, cho dù là để ăn hay để chơi, để mặc hay để dùng, không cần suy nghĩ mà cứ trực tiếp đặt vào xe mua hàng, cùng là một món đồ nhưng mua đến hai màu, một cái màu hồng, một cái màu vàng, vẫn may là cô Ngọc Anh Ngọc Anh đi bên cạnh, cô lặng lẽ xếp lại những gì anh vừa lấy lên kệ hàng.
Mới có hơn mười phút thôi mà xe chở hàng đã sắp đầy rồi Lam Ngọc Anh liếc một cái, dường như có đủ tất cả những đồ dùng cần thiết dành cho em bé từ mới sinh cho đến khi đây một tuổi, kiểu nào cũng có, thậm chí còn mua cả xe tập đi cho trẻ con, cô vội ngăn lại: “Hoàng Trường Minh, những thứ này hiện tại chưa cần dùng đến, đợi đến khi đứa bé được sinh ra thì hẳng mua! Hơn nữa, những thứ này Đậu Đậu đều có, cho em bé dùng lại đồ của anh nó cũng được, đừng lãng phí như thế!”
Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Sao có thế làm như thế được, phải mua đồ mới chứt”
“Vậy thì cũng không cần phải mua nhiều đồ như thế, trong nhà không chứa nổi!” Lam Ngọc Anh chỉ đành nói vậy, thật ra thì cô biết rằng, hồi trước cô cũng đã mua rất nhiều đô dùng cho bà bầu trên mạng, chỉ là hàng vẫn chưa được giao đến, mà bây giờ lại mua thêm nhiều như thế này, cô thật sự nghỉ ngờ có phải là cô chỉ mang thai một đứa bé hay bao nhiêu đứa nữa.
Hoàng Trường Minh nhíu mày nói: “Không sao. Anh đã bảo thím Lý dọn dẹp một nhà kho chuyên để những đồ như thế này rồi!”
Lam Ngọc Anh không còn gì để nói.
Cô không nhịn được mà nâng trán lên, thật muốn mắng người chồng tiêu tiền hoang phí này.
Sờ phần bụng dưới, Lam Ngọc Anh cảm thấy nếu như đứa bé được sinh ra thật sự là con gái, mà anh cứ cưng chiều con như thế này thì sẽ bị chiều hư đến mức ngang ngược bằng trời mất thôi!
Thật ra thì Hoàng Trường Minh cũng có suy nghĩ như vậy, con gái và con trai không giống nhau, muốn con được bình an trưởng thành trong vòng tay của mình, hơn nữa, đó là con gái của Hoàng Trường Minh, cho dù có chiều hư đến mức ngang ngược bãng trời thì đã làm sao chứ!
Nhưng anh cứ mua đồ không chớp mắt như thế này, khiến cho nhân viên bán hàng đi cùng anh vui như điên, như họ làm công việc này, mỗi ngày đều phải tiếp rất nhiều khách, cũng gặp rất nhiều khách giàu có, nhưng cũng chưa từng gấp vị khách giàu nào tùy hứng như thế này.