Chương
Hoàng Trường Minh khẽ nhếch môi mỏng, trong mắt là sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo “Ngọc Anh, chúng ta xuống xe thôi!”
Lam Ngọc Anh hít vào một hơi, chậm rãi gật đầu: “…Ừm!”
Bên trong nhà cũ nhà họ Lê rất náo nhiệt, ngoại trừ bọn họ, những người có quan hệ máu mủ với nhà họ Lê đều ở đó, một nhà ba người Lê Hoài Lâm, cùng với hai mẹ con Lê Hoài Phương Lúc Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh vào nhà, người giúp việc mời bọn họ đến phòng ăn dùng cơm.
Nhìn thấy bọn họ không mời mà tới, đám người đều sững sờ.
“Thật ra cũng không phải ông cụ Sang cố ý không mời, Lam Ngọc Anh cũng là cháu gái, chỉ là bữa cơm này là con dâu Nguyễn Hồng Mai chủ trương, giữa trưa đã cầm không ít nguyên liệu nấu ăn đến, nói là đã nhiều năm Lê Hoài Phương không về nước, muốn mở tiệc mời khách cho bà ta, đương nhiên ông cụ Sang sẽ không ngăn cản chị em dâu hòa thuận, nhưng lúc đó cũng không tiện mở miệng nói thêm cái gị, để tránh dẫn đến xấu hố không cần thiết.
Lam Ngọc Anh thay giày đi vào, chủ động chào hỏi: “Ông nội, bố, bác gái Ông cụ Sang thấy thế, cười ha hả chủ động nói: “Ngọc Anh à, hai đứa đã tới!
Đúng lúc lầm, mau tới cùng nhau ăn cơm!”
Lam Ngọc Anh nhìn Hoàng Trường Minh, thấy anh gật đầu thì lần lượt tiến vào phòng ăn Mặc dù trong lòng Nguyễn Hồng Mai không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể duy trì khuôn mặt tươi cười, ít nhất không thể thể hiện ở trước mặt ông cụ Sang được, nhưng cũng là hoàn toàn không có tâm trạng gì, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó.
Bữa cơm này, mọi người đều không thấy ngon miệng, chỉ có ông cụ Sang và hai đứa con gái ngẫu nhiên mở miệng nói chuyện phiếm Lam Ngọc Anh cũng chắng có tâm trạng gì, chỉ gấp hai món ăn cho có, nghĩ đến tối về nhà bảo thím Lý làm cơm rang trứng ăn.
Trịnh Phương Vũ ngồi bên cạnh Lê Tuyết Trinh ở đối diện, sau khi nói chuyện với người kia thì mượn động tác ăn để nháy mắt ra hiệu với cô, chọc cô bưồn cười, tâm trạng cô đã dễ chịu hơn không ít Bữa cơm tối cuối cùng cũng kết thúc, đám người chuyển từ phòng ăn đến phòng khách.
Phòng khách ở nhà cũ nhà họ Lê rất rộng rãi, ghế sô pha nửa bao quanh, sau khi toàn bộ mọi người ngồi xuống, chỉ còn có hai ghế sô pha đơn là trống không, nhưng bầu không khí lại có vẻ cực kì gò bó.
Người giúp việc bưng đĩa trái cây vừa gọt xong lên, Nguyễn Hồng Mai không hề động vào.bg-ssp-{height:px}
Ngoại trừ tất cả hải sản và nguyên liệu nấu ăn trên bản ăn vừa rồi, còn có những hoa quả trên bàn này, đều là Nguyễn Hồng Mai nhờ quan hệ vận chuyển từ Hải Châu tới, nhưng hôm nay bà ta lại không hề muốn ăn.
‘Vốn đĩ bữa cơm này là công khai mở tiệc mời khách cho mình cô em chồng Lê Hoài Phương của bà ta, nhưng thật ra là bởi vì Lê Hoài Phương đã náo loạn một trận trong nhà vì con gái mình, bà ta làm như vậy là muốn lấy lòng, nhưng bây giờ đều bởi vì sự xuất hiện của Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh, làm cho tâm trạng bà ta rất tì Nguyễn Hồng Mai nhìn thấy Lam Ngọc Anh lấy thân phận cháu gái nhà họ.
Lê, danh chính ngôn thuận ngồi bên trong nhà cũ nhà họ Lê, trong lòng như có gai, bà ta day huyệt thái dương, nói: “Bố à, con cảm thấy đau đầu không thoải mái, không ở đây thêm nữa, con về nhà nghỉ ngơi trước, hôm nào lại đến thăm bố sau! Tuyết Trình, con đưa mẹ về nhà!”
Lần trước trong nhà cùng nhau ăn cơm, Nguyễn Hồng Mai cũng lấy cớ như vậy để không đến, cho nên trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ có chuyện gì xảy ra Ông cụ Sang gật đầu đồng ý.
Lê Tuyết Trinh dịu dàng tạm biệt với ông cụ Sang, đỡ Nguyễn Hồng Mai đứng dậy.
Khi hai mẹ con này hai đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng khách, Lam Ngọc.
Anh văn luôn yên lặng ngồi, đột nhiên mở miệng: “… Chờ một chút!”
Từ phòng ăn chuyển đến phòng khách, nhìn thấy hai người bọn họ cực kì bình tĩnh ngồi ở trên ghế sô pha, Trịnh Phương Vũ không nhịn được vụng trộm lấy điện thoại ra gửi tin cho cô, cô ấy muốn hiểu rõ rốt cuộc bọn họ đột nhiên không mời mà tới, lại bình chân như vại ngồi ở đây là có chuyện gì!
Mới qua vài giây đồng hồ, lập tức nhận được tin trả lời của Lam Ngọc Anh.
“Chiêu câm nín!”
Trịnh Phương Vũ nhìn thấy ba chữ này, tròng mắt suýt nữa rơi ra khỏi hốc mắt.