Chương
Trịnh Phương Vũ ở lại, chủ động tiến lên: “Ngọc Anh!”
“Phương Vũ!” Lam Ngọc Anh gật đầu.
“Ngọc Anh, liệu có phải bây giờ trong lòng chị đang trách mẹ em hay không?” Cô ấy gãi đâu, do dự hỏi Lam Ngọc Anh mím môi, không có cách nào lừa cô ấy rằng minh thật sự không hề trách bà ấy một chứt nào sau khi biết được sự thật.
Chuyện bố mẹ bỏ lỡ nhau năm đó hoàn toàn là vì người khác, nếu không, cuộc đời này của mẹ đâu vất vả đến thế. Cuối cùng lại đi vào bước đường cùng một cách bất đắc dĩ như vậy.
Trịnh Phương Vũ nâm tay cô, vội vàng nói: “Chị đừng khó xử, không phải em muốn chị nhất định phải tha thứ cho bà ấy đâu! Tuy bà ấy bị Nguyễn Hồng Mai kích động, nhưng chuyện hại bác trai và mẹ chị chia tay lại có liên quan trực tiếp đến bà ấy, cho nên bà ấy cũng khó có thể chối bỏ sai lâm này! Em chỉ mong chị mở lòng, em sẽ không có bất cứ oán giận gì với chị hết, vì đây là quyền lợi của chị! Nhưng, em vẫn muốn gửi lời xin lỗi tới chị thay cho mẹ mình!”
-Thực ra sẵn sàng đồng ý làm bạn thân của Trịnh Phương Vũ, cũng là vì Lam Ngọc Anh rất thích tính cách của cô ấy. Cô ấy là người ân oán rõ ràng, cũng yêu hận rõ ràng. Cho dù người này là người thân với cô ấy nhất, nhưng nếu đã phạm sai làm thì cô ấy vẫn sẽ không phá vỡ nguyên tắc.
“Phương Vũ, cảm ơn em!” Lam Ngọc Anh rất biết ơn.
“Ừm, còn nữa, em nghe chị nói phải nhẫn nhịn, nhưng không ngờ chị lại nhịn một cục tức lớn như vậy. Quả thực suýt chút nữa làm em sợ vỡ tim luôn!” Cô ấy rất tò mò hỏi: “Nhưng nói qua cũng phải nói lại, chị và Hoàng Trường Minh cũng lợi hại thật đó, chuyện từ hai mươi năm trước mà vẫn có thế điều tra ra được video giám sát sao? Đúng là Sherlock Holmes!”
“Nào có giám sát gì đâu, đều là giả cả thôi” Lam_ Ngọc Anh lắc đầu, vừa cười vừa đáp.
“Hả?” Trịnh Phương Vũ lắp bắp kinh hãi.
“Trong bệnh viện những năm đó rất ít trang bị camera giám sát, nhưng Hoàng Trường Minh đã tìm người làm giả nó” Cô giải thích: “Thực ra cũng rất đơn giản thôi, tùy tiện tìm một bức ảnh khi Nguyễn Hồng Mai còn trẻ, sau đó lại tìm một người có vóc dáng gần giống với bà ta, dùng chút kỹ thuật hóa trang là có thể giả mạo được ngay. Dù sao thì hình ảnh đen trằng đã được xử lý mơ hồ, lại qua hai mươi năm rồi, có lẽ Nguyễn Hồng Mai còn nhớ được chuyện đó, nhưng lại không có cách nào nhớ rõ được tình hình cụ thể lúc đó, nhìn thấy bối cảnh bệnh viện và bên cạnh lại có thư ký đi theo, cho nên đã lập tức cho rắng đó chính là mình!”
Đây cũng là là lý do vì sao khi đó cô nói Hoàng Trường Minh âm hiểm.bg-ssp-{height:px}
Có thể nghĩ ra được cách như vậy, quả thực là có hơi nham hiểm, nhưng còn phải xem là với ai đất Trịnh Phương Vũ vô cùng ngạc nhiên, hỏi: thư ký đó..”
“Hiển nhiên cũng là giả rồi!” Cô nhún vai.
Camera giám sát đã là làm giả, vậy ghỉ âm hiển nhiên cũng không thể là thật được. Chuyện đã lâu như vậy, vốn dĩ không dễ điều tra. Hơn nữa năm đó cô còn nhỏ tuổi, cũng chẳng biết gì hết. Thư ký bên cạnh bà ta là ai lại càng không thế điều tra ra được.
Việc cô lôi điện thoại ra chỉ là cố làm ra vẻ thần bí, là cố tình lừa bà ta mà thôi!
“Vậy cái gọi là đoạn ghi âm của Trước khi xuống xe, Hoàng Trường Minh đã dạy cô làm như vậy, về mặt lý thuyết thì đây chính là một đòn tâm lý.
“Ôi trời ơif’ Trịnh Phương Vũ liên tục hô nhỏ, trợn tròn mắt nhìn cô: “Hai người cũng gian quá rồi đó, vậy mà lại dùng mấy thứ giả dối đó để ép một người nham hiếm như mợ vào trạng thái hỗn loạn! Nhưng không làm chuyện thẹn với lòng thì không sợ quỷ gõ cửa, vì mợ chột dạ nên mới bị lột”
“ỪmZ Lam Ngọc Anh vô cùng đồng ý với cách nói này.
Nguyễn Hồng Mai đã làm chuyện trái với lương tâm, nên mới không có.
cách nào phủ nhận được khi cô lấy những thứ được gọi là video giám sát và ghi âmra Lúc này, Trịnh Phương Vũ nghe qua vẫn cảm thấy khó tin, vừa lắc đầu vừa chậc chậc thành tiếng, nhưng lại cảm thấy rất hả hê: “Nếu để hai mẹ con bọn họ biết được, nhất định sẽ tức đến lệch mũi!
Lam Ngọc Anh nghĩ một chút, cũng gật đâu, cho rắng hoàn toàn có khả năng này.