Chương
“Vâng, em cảm ơn!” Cô gật đầu Trong lòng cô rất nghỉ ngờ, nếu chỉ là như vậy, vậy tiểu Triệu chắc hẳn sẽ không đến mức phải tức đỏ mắt như thế, Khi cùng nhau cúi đầu ăn cơm, bên người thi thoảng có đông nghiệp đã ăn xong cơm và bưng khay cơm đỉ, trong đó có một ánh mắt liếc qua bàn của các cô, còn kèm theo tiếng hừ lạnh đầy khinh thường.
Lam Ngọc Anh không khỏi nhíu mày, hình như là một nữ đồng nghiệp ở phòng tiếp thị, cũng xem như có chút quen mặt. Ánh mắt vừa rồi đó hình như liếc qua gương mặt cô trước, sau đó tới tiểu Triệu ở bên cạnh.
“Cô hừ cái gì mà hờ!”
Tiểu Triệu quãng đôi đũa trong tay, tức giận đứng dậy.
Nữ đồng nghiệp đó không hề yếu thế chứt nào, cũng trực tiếp giận ngược lại: “Tôi hừ với cô đấy, thì làm sao? Đúng là đồ không biết tự lượng sức mình, cô cũng không sợ ấn nói mạnh miệng nhỉ, ngoan ngoãn về nhà lấy gương soi lại xem mình có cái đức hạnh gì đi! Một con ranh ngu xuẩn vừa mới tốt nghiệp, một bà bầu mang thai một đứa trẻ không biết thân biết phận, lại còn mơ tưởng có quan hệ gì đó với tổng giám đốc Minh nữa chứ, không biết xấu hố! Tôi ngấp nghề tổng giám đốc Minh đấy thì đã sao, so với các người, nếu muốn coi trọng, thì anh ấy cũng sẽ coi trọng tôi hơn!”
“Cô mới là đồ không biết tự lượng sức mình, cô mới là đồ không biết xấu hổi Sao tổng giám đốc Minh có thể coi trọng cô được chứ. Chị Ngọc Anh tốt hơn cô gấp nghìn lần, vạn lần nhé. Hơn nữa, tổng giám đốc Minh còn đối xử tốt với chị ấy! Đứa trẻ mà chị ấy mang trong mình là của tổng giám đốc Minh. Hơn nữa, chị ấy cũng đã sớm sinh con trai cho tổng giám đốc Minh rồi, chỉ là chị Ngọc Anh khiêm tốn, không muốn cho người khác biết mà thôi!” Tiểu Triệu gân cổ lên phản bác Nữ đồng nghiệp kia chống eo, hất tóc một cách lắng lơ, ồi cố ý nói: “Ôi, thật sao, tôi còn sinh tận mấy đứa con cho tống giám đốc Minh đấy, có thể làm thành một đội bóng nữa cơ, tôi không cho người khác biết là vì tôi cũng khiêm tốn đó!”
Lam Ngọc Anh nghe mà bối rối, chị Lan cúi thấp người xuống bàn, nhỏ giọng nói sự thật cho cô nghe.
Hóa ra vừa rồi khi xếp hàng lấy cơm, nữ đồng nghiệp có nhan sắc hơn người một chứt này, đang bàn luận về Hoàng Trường Minh với người bên cạnh.
Cô ả có nói đến việc nhận được thiệp mời đến một buối tiệc, hai ngày nữa sẽ tới tham gia. Trên danh sách khách mời đã nhìn thấy Hoàng Trường Minh cũng sẽ tham dự, vì bản thân có ngấp nghề vô tận đối với anh nên đã tự ảo tưởng, đến khi đó có thể nhân cơ hội tiếp cận, thậm chí là có thể cố ý say rượu ngã vào lòng anh, có một đêm xuân.
Lam Ngọc Anh nghe thấy thì rất muốn cười, vì một đêm xuân gì đó, hoàn toàn là chuyện không có khả năng. Có thế ngay cả khóe mắt, Hoàng Trường, Minh cũng chẳng thèm nhếch lên. Lần trước, có một nữ khách hàng muốn tiếp xúc cơ thể với anh cũng bị anh đẩy ra một cách không hề thương tiếc, càng đừng nói đến nữ đồng nghiệp này có suy nghĩ hơn thế!bg-ssp-{height:px}
Nhưng sau khi chị Lan và tiểu Triệu ở phía sau nghe xong, lại thấy rất bất bình thay cô. Chị Lan đã hơi lớn tuổi, còn có thể nghe rồi cho qua, nhưng tiểu Triệu thì không nhịn được mà trực tiếp xông lên nhắc nhở, nói nữ đồng nghiệp đó hãy thu các loại ảo tưởng không thực tế đó lại đi, cho nên mâu thuằn mới nổ ra từ đây.
“Cô ăn nói bậy bạ, vị hôn thê của tổng giám đốc Minh là chị Ngọc Anh. Hai người bọn họ chỉ thiếu mỗi giấy chứng nhận kết hôn mà thôi!” Tiểu Triệu trừng mắt nhìn nữ đồng nghiệp kia trong sự bực bội. Sau đó lại nhìn về phía cô, nói một cách vô cùng hối lỗi: “Em xin lỗi chị Ngọc Anh, em đã đồng ý phải giữ bí mật chuyện giữa chị và tổng giám đốc Minh, nhưng cô ả này thực sự khiến người ta tức giận quá!”
“Không sao!” Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Làm sao cô có thể trách móc được chứ, tiếu Triệu hoàn toàn đứng ra vì mình khiến cô cảm động còn chẳng kịp!
Nữ đồng nghiệp kia thấy thể, trực tiếp bật ra một tiếng cười chế giễu: “Ha ha! Các cô kẻ xướng người họa, diễn cũng hay thật đấy! Có cần tôi vỗ tay cho hai người các cô không, đúng là không biết xấu hổ! Có rất nhiều người đang nhìn như vậy, có thấy xấu hố không?”
“Cô…” Tiếu Triệu tức đến giậm chân, suýt chút nữa thì nhào thẳng tới túm tóc cô ả Lam Ngọc Anh ngăn cô gái đang phát điên lại, cười trấn an: “Tiểu Triệu, đừng tức, muốn khiến cô ta ngậm miệng lại không phải rất đơn giản hay sao?
Chị gọi cho anh ấy một cuộc là được”
Anh ấy, không phải là ai khác, hiển nhiên chính là Hoàng Trường Minh.