Chương
Tục ngữ nói, biết sai mà sửa mới là chuyện tốt.
Thế nhưng có những sai lầm, một khi đã tạo thành thì lại không có cách nào cứu văn được, huống chỉ là sai lầm chí mạng!
‘Vẻ mặt của Lê Hoài Lâm hoàn toàn không thả lỏng một chút nào, ông ấy vẫn thản nhiên như cũ, nói: “Tuyết Trình, con không cần khuyên thêm nữa, trong lòng bố đã quyết! Không phải con không có bố mẹ, con vẫn là con gái của bố như cũ, nhưng bổ và mẹ con, cả đời này chắc chẩn không có khả năng làm vợ chồng nữa!”
Sau khi ông ấy được đưa đến bệnh viện, cứ tiếp tục ở lại trong viện, là vì ông ẩy đã quyết tâm không muốn trở về.
Giống như ông ấy vừa nói, căn biệt thự của nhà họ Lê đó đã không còn là nhà của ông ấy nữa rồi, có lẽ từ đầu tới cuối đã không phải là nhà của ông ấy.
Sau khi xuất viện, ông ấy trực tiếp tới nhà cũ của nhà họ Lê, cho người làm thu dọn một căn phòng, cứ như vậy mà vào ở, có thể thấy quyết tâm ly hôn của ông ấy kiên định đến mức nào.
Lê Hoài Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy cô đứng ở cửa phòng khách, thì mở miệng nói với giọng ôn hòa: “Ngọc Anh, con đã tới rồi!”
“Bố…” Lâm Ngọc Anh cúi đầu, sau đó đi vào trong, Lê Hoài Lâm không hề trở về nhà, đêm qua thậm chí còn cho người thu dọn hết đồ đạc sang đây, một lòng muốn ly hôn với Nguyễn Hồng Mai. Lê Tuyết Trinh cũng không có cách nào khác, chỉ đành thường xuyên chạy tới, định khuyên bố hồi tâm chuyển ý, nhưng vẫn trì trệ không được như ý.
Thấy thái độ của ông ấy vẫn kiên quyết như cũ, cô ta nhìn thoáng qua Lam Ngọc Anh, đành phải từ bỏ và đứng dậy.
“Vậy con lên gác thăm ông nội!”
Làm sao Lê Hoài Lâm không biết suy nghĩ của con gái mình, nhưng vẫn gật đầu mà không hề ngăn cản: “Ừm, đi đi!”
Lâm Tuyết Trinh lau khóe mắt ướt đảm, sau đó đi ra khỏi phòng khách.bg-ssp-{height:px}
Hai người các cô một người tiến vào, một người bước ra, vừa hay đụng nhau ngay chính diện, khi gần lướt qua thì đưa mắt nhìn nhau.
Lam Ngọc Anh cảm giác được từng trận rét lạnh nhè nhẹ dâng lên từ tận đáy lòng, bàn tay đang buông thống cũng nhẹ siết lại một cách vô thức Bình thường, cho dù là bất cứ khi nào, thì từ đầu đến cuối Lâm Tuyết Trinh đều lộ ra nụ cười với hai lúm đồng tiền, luôn duy trì khí chất tao nhã, vẻ mặt cũng được che giấu rất tốt. Nhưng đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy sự hận thù chân thật như vậy trong mắt của cô ta. Cho dù chỉ hơi thoáng qua, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Hận ý đó giống như đang phát tín hiệu, mình không những cướp vị hôn phu của cô ta, mà còn cướp cả bố của cô ta nữa. Bây giờ lại khiến gia đình cô ta chia năm xẻ bảy!
Trong lòng của Lam Ngọc Anh thẳng thần vô tư, ngược lại không hề sợ hãi ‘Sau khi lướt qua nhau thật nhanh, Lê Tuyết Trinh đi lên tầng hai, còn cô thì tiến vào và ngồi ở bên còn lại của Lê Hoài Lâm, hỏi một cách quan tâm: “Đố, mấy ngày này sức khỏe của bố vẫn ổn chứ?”
“Đừng lo lắng, bố rất khỏe, bố phải khỏe vì mẹ con!” Ông ấy gật đầu, để cô yên tâm.
“Vâng!” Cô mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên tầng: “Phương Vũ và cô Hoài Phương cũng tới đây rồi sao ạ?”
Hôm nay cô tới đây một mình, sau khí đưa bánh bao nhỏ đến lớp taekwondo xong, thì thuận đường kêu chú Lý đưa mình đến đây. Sau đó, đợi Hoàng Trường Minh xử lý xong công việc thì tới đón. Trước đó, cô có liên hệ với Trịnh Phương Vũ, biết cô ấy cũng đang ở nhà cũ của nhà họ Lê “Ừm, đang ở trên gác thăm ông nội con!”
Lê Hoài Lâm thở dài, giọng nói ôn hòa: “Ngọc Anh, năm đó Hoài Phương còn quá nhỏ tuổi, khá kích động, nên dễ dàng bị người lợi dụng. Sau khi bố biết chân tướng sự việc, cũng rất tức giận đối với toàn bộ hành vi của bà ấy, nhưng nói đến cùng, xuất phát điểm của bà ấy văn là vì một người làm anh như bố… con cũng đừng trách bà ấy!”
Lam Ngọc Anh cần môi, khẽ gật đầu.
Lê Hoài Lâm day ấn đường, dường như gần đây không được nghỉ ngơi tốt cho lầm, ông ấy nói mình có chút mệt mỏi, muốn trở về phòng nằm một lát.