Chương
“Đậu Đậu sao vậy?” Cô chớp mắt, khó hiểu hỏi “Cậu chủ nhỏ không vui! Cậu ấy bị ném đến lớp học taekwondo, đợi hai người rất lâu, mà hai người vẫn không hề tới đón, cho nên cậu bé đã khóc nhè.
Sau đó thầy giáo gọi điện về nhà, thím Lý mới vội vàng đi qua đó. Sau khi trở về cứ rầu rĩ không vui, buối tối cũng không ăn được nhiều cơm!”
Lam Ngọc Anh nghe vậy, trong lòng lại rất áy náy.
‘Vốn dĩ sau khi Hoàng Trường Minh tới nhà cũ của nhà họ Lê đón cô xong, hai người sẽ đi tới đón bánh bao nhỏ ở lớp taekwondo, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trái tim hoàn toàn tập trung vào đứa trẻ trong bụng, Ngược lại đã quên mất tiêu phải đi đón bánh bao nhỏ. Bây giờ nghĩ lại thật là hối hận muốn chết!
Việc cô sợ nhất chính là vì mình mang thai thêm lần nữa mà không để ý đến bánh bao nhỏ.
Lam Ngọc Anh từ bỏ việc trở về Canada và ở lại đây, một nhà ba người sống cùng nhau hàng ngày. Bánh bao nhỏ đã rất lâu rồi không còn khóc nữa Cô vô cùng đau lòng, ôm cơ thể nhỏ bé của bánh bao nhỏ: “Cục cưng, mẹ xin lỗi!”
Bánh bao nhỏ phồng má, quay gương mặt bé xíu đi, cái miệng nhỏ nhắn vềnh lên thật cao.
Lam Ngọc Anh xoa đầu của cậu bé, dỗ dành bằng chất giọng vừa nhẹ nhàng vừa kiên nhẫn: “Thật sự xin lỗi cục cưng, mẹ đảm bảo, sau này sẽ không xảy ra tình huống này nữa, con tha thứ cho mẹ được không? Không phải mẹ và bố cố ý không đi đón con đâu, là vì em gái nhỏ đột nhiên thấy khó chịu, mẹ và bố con đưa em gái đến bệnh viện khám, cho nên nhất thời không thể đến đón con được.
Sau khi bánh bao nhỏ nghe xong, lập tức quên cả tức giận, vội vàng quay gương mặt nhỏ qua: “Em gái nhỏ không thoải mái sao ạ?”
“Cục cưng đừng lo lắng, bây giờ đã không sao rồi!” Cô bật cười.
Bánh bao nhỏ thở phảo nhẹ nhõm, trong nháy mắt đã không còn hờn dõi nữa. Hơn nữa còn duỗi bàn tay nhỏ ra, dùng ngón tay ngắn cũn của mình sở lên một cách nhẹ nhàng như đang sờ vào miếng đậu hũ, trong miệng thì thầm: “Em gái đừng sợ, cục cưng sẽ bảo vệ eml”
Lam Ngọc Anh cúi đầu dụi lên gương mặt nhỏ và trắng nõn của cậu bé, trong lòng mềm mại như kẹo bông.bg-ssp-{height:px}
Lúc Lam Khải Dương rời đi, mặc dù ông đã nói không cần tiễn, nhưng rốt cuộc Lam Ngọc Anh vẫn theo ra sân bay tiễn ông.
Còn về chuyện số tiền lớn kia, cô đã giao toàn quyền cho Hoàng Trường Minh xử lý Hoàng Trường Minh dẫn theo bánh bao nhỏ, một nhà ba người bọn họ đưa Lam Khải Dương đến trước cửa kiểm tra an ninh. Ngược lại làm cho Lam Khải Dương vốn dĩ muốn làm ra vẻ bình tĩnh, không để tâm nhưng cuối cùng lại không kìm được xúc động. Lúc ông vẫy tay chào tạm biệt, trong giọng nói có đôi chút nghẹn ngào, thậm chí còn có cảm giác không nỡ rời đi.
“Thực ra trong chuyện gút mắc của đời trước, người đáng thương nhất có lẽ là Lam Khải Dương.
Đến cuối cùng ông vẫn chỉ là kẻ cô độc, thứ còn lại cũng chỉ là nỗi thất vọng sâu sắc, là tình yêu không được đáp lại. Cho dù ông cưới được mẹ cô như.
Ý nguyện nhưng ròng rã tám năm trời vẫn không thế có được tình cảm của mẹ cô Còn Lê Hoài Lâm, mặc dù vẫn luôn hối tiếc vì đã bỏ lỡ người mình yêu, nhưng ít ra vẫn còn lưu giữ lại những kỉ niệm đẹp lúc hai người còn bên nhau, cũng xem như là cùng với mẹ cô làm một đôi tình nhân đẹp đế trong kiếp này.
Ngược lại Lam Khải Dương lại chẳng có thứ gì cả Nhìn bóng người tiều tụy thậm chí có chút lom khom của ông, thẳng đến khi thấy bóng dáng của ông biến mất khỏi tầm mắt, Lam Ngọc Anh mới dám để cho nước mắt trào ra.
Hoàng Trường Minh ở bên cạnh nhìn thấy cô như vậy thì không khỏi chau mày, Anh lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, nhẫn nại lau đi nước mắt trên mặt cô: “Ngọc Anh, em mà khóc nữa thì anh sẽ đau lòng lắm đấy!”
“Cục cưng cũng đau lòng!” Bánh bao nhỏ cũng nắm lấy tay của cô.
Lam Ngọc Anh nhìn dáng vẻ lo lắng của hai người một lớn một nhỏ, sau cùng cô nín khóc, bật cười Rất nhiều người đi qua đi lại ở sân bay, cho dù ai nấy đều vội vã cũng không ngăn được ánh mắt của bọn họ nhìn về phía cô. Đối mặt với sự hâm mộ không che giấu trong ánh mắt của họ, cô cũng rất thản nhiên đón nhận Lúc trở về, Hoàng Trường Minh nhận được một cuộc điện thoại, có văn kiện khẩn cấp cần anh về công ty xử lý. Chiếc Land Rover đang đỗ tại cửa sân bay, Lam Ngọc Anh dẫn theo bánh bao nhỏ ngồi vào trong xe trở về biệt thự trước.
‘Vừa vào cửa thím Lý đã bước tới, nói: “Chú Lê tới rồi, ông ấy ngồi ở phòng khách chờ lâu lắm rồi đó!”