Chương
Hoàng Trường Minh nhướng mày, không chút nào uyển chuyển, nói thẳng: “Chẳng phải bây giờ bố đã biết cô ấy là con gái nhà họ Lê rồi sao, bố cũng đã vui vẻ chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi còn gì?”
Trên mặt Hoàng Kiến Phong lộ ra vẻ xấu hổ.
Quả thật, lúc từ trong miệng của cháu nội mình biết được ông ngoại của thẳng bé là ai, ông ấy đã gọi điện cho Lê Hoài Lâm để chứng thực.
Lúc đó ông ấy mới biết được thân thế thật sự của Lam Ngọc Anh, tuy lúc trước vì chuyện Hoàng Trường Minh liên quan đến tội danh thương nghiệp kia, thành kiến của ông ấy đối với cô đã giảm đi, thậm chí còn vô thức khen cô, nhưng nếu như cô là con gái nhà họ Lê, đối với nhà họ Hoàng mà nói, đây là chuyện đáng để chúc mừng, quan hệ thông gia trước đó cũng được đổi sang một loại hình thức tồn tại khác.
Biểu cảm của Hoàng Kiến Phong trở nên không được tự nhiên cho lắm, Hoàng Kiến Phong thẹn quá hóa giận hét lên: “Bố làm những chuyện này là vì ai cơ chứt”
Hoàng Trường Minh vươn vai, một chút ý muốn cảm ơn cũng không có.
Trong phòng làm việc im lặng trong hai phút, Hoàng Kiến Phong dừng lại một lúc, vẻ mặt ông ấy trở nên nghiêm túc, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Con bé Tuyết Trinh thật sự đã làm những chuyện kia à?”
“Vâng” Hoàng Trường Minh gật đầu.
“Thật đúng là không ngờ tới! Bố vẫn luôn thích con bé, luôn coi con bé là con dâu nhà họ Hoàng, ai mà biết được…” Hoàng Kiến Phong cau mày, sau cùng ông ấy lắc đầu, vẻ mặt phiền muộn.
Kẻ chủ mưu đâm Đậu Đậu và bắt cóc Lam Ngọc Anh, khiến Hoàng Trường Minh phải vào phòng cấp cứu, chỉ đơn giản là hai việc này đều liên quan đến người nhà của ông ấy, dù là chuyện gì thì Hoàng Kiến Phong cũng không thể tha thứ, hơn nữa tội danh thương mại mà trước đây Hoàng Trường Minh phải gánh cũng là do cô ta sai người làm, sau đó là do Tiêu Thành Vân gánh thay, liên lụy đến cả hai người con trai của ông ấy.
Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải là do trước kia bố hồ đồ ut”
Đồ bất hiếu!bg-ssp-{height:px}
Hoàng Kiến Phong tức đến mức thở không ra hơi, mặc dù biết mình sai nhưng sao ông ấy có thể nhẫn nhịn khi con trai mình nói ra những lời như vậy chứ, khó khăn lắm mới nhịn được không nói ba chữ kia.
Hoàng Trường Minh chống vào tay vịn và đứng dậy, vừa bước ra phòng làm việc thì anh đột nhiên dừng lại, quay người nhìn bố của mình đang khoanh tay dựa lưng vào ghế, giống như đột nhiên nhớ đến điều gị, anh không nhanh không chậm lên tiếng: “Bố à, hình như con nhớ ra bố đã từng nói với con, trừ khi bố chết, nếu không bố tuyệt đối không đồng ý việc Ngọc Anh gả vào nhà họ Hoàng, chúng ta”
“Bịchi”
Vào lúc cánh cửa đóng lại, truyền đến một tiếng giống như nghiên mực vào cửa.
Lúc một nhà ba người về khu nhà cũ, ngoài ý muốn, Hoàng Kiến Phong tự mình ra tiên bọn họ.
“Trên đường về cẩn thận!” Hoàng Kiến Phong chắp tay sau lưng nói “Vâng” Hoàng Trường Minh bĩu môi ‘Sau khi nói xong, Hoàng Kiến Phong đưa thứ đang cầm cho anh: “Cầm cái này đi”
Nhìn rõ thứ ông ấy đang cầm, cả Hoàng Trường Minh và Lam Ngọc Anh đều hơi giật mình.
Đó là sổ hộ khẩu màu đỏ thảm quen thuộc với cả hai, là thứ mà nhà nào cũng có.
“Cũng không thế đợi đến khi đứa nhỏ này sinh ra hai đứa còn chưa trở thành vợ chồng hợp pháp, mau đi lấy giấy chứng nhận đi, đừng để người ngoài thấy rồi cười nói nhà họ Hoàng là người vô trách nhiệm!” Hoàng Kiển Phong nói xong lại liếc nhìn hai người bọn họ: “Còn phải làm đám cưới nữa. Nếu cháu không ngại việc lớn bụng thì bác đề nghị nhanh chóng làm cho xong việc này.
Bác vừa xem rồi, sẽ có hai ngày tốt trong tháng tới và tháng sau nữa. Chờ hai ngày nữa bác sẽ qua nhà họ Lê để bàn bạc chuyện này Sau khi nghe những gì ông ấy nói, hai người họ nhìn nhau, cả hai người đều không dám tin vào chuyện này.
“Thì ra sau khi Hoàng Trường Minh rời khỏi phòng làm việc, Hoàng Kiến Phong ở lại trong phòng một lúc lâu là để xem ngày lành tháng tốt.
Hoàng Trường Minh chậm rãi đưa tay nhận lấy số hộ khấu, có chút kích động mà nói: “Bố, con cảm ơn bố!”