Chương
“Dạ…” Khóe miệng của Lam Ngọc Anh hơi nhếch lên.
‘Vì chuyện những con chuột chết đột nhiên rơi ra từ chiếc váy cưới, bọn họ chỉ có thể làm lại một chiếc khác.
May mắn thay, cửa hàng đồ cưới hoạt động rất năng suất, trung tâm chăm sóc khách hàng vừa báo tin sẽ hoàn thành sớm hơn dự kiến đến hai ngày. Để đề phòng trò đùa quái ác trước đó lặp lại, lân này Hoàng Trường Minh đích thân lái xe đưa cô đến lẩy.
Theo yêu cầu của bà Hoàng, cửa hàng không cần thiết phải đóng cửa chỉ để phục vụ riêng cho bọn họ, dù sao cũng chỉ là tới lấy đồ thôi, bọn họ sẽ nhanh chóng rời đi, không cần thiết phải gióng trống khua chiêng như thế, làm chậm trễ công việc kinh doanh của người ta.
Quản lý cửa hàng đã có chuẩn bị từ trước, đến ngày đó sẽ nhanh chóng đưa bộ váy cưới cho họ.
Lúc đến cửa hàng đồ cưới, Lam Ngọc Anh muốn đi vệ sinh, Hoàng Trường Minh kiên nhẫn ngồi trên ghế sô pha chờ đợi cô.
Chờ lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra, cô thấy có một cô gái trẻ ngồi trên ghế sô pha bên cạnh anh, cô gái này mặc một chiếc váy màu tím nhạt, nhìn thoáng qua, hẳn là phù dâu đi theo cùng cô dâu đến đây thử áo cưới, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, chắc hẳn còn chưa tốt nghiệp đại học.
Hình như là do nhìn thấy Hoàng Trường Minh ngồi một mình, cho rắng anh cũng giống như mình, đi theo người ta đến thử lẻ phục, cho nên đi đến bắt chuyện Lam Ngọc Anh vẩy giọt nước trên tay, nhìn thấy cảnh đó cũng không bận tâm, ngược lại còn nhớ Hoàng Trường Minh dặn dò cô phải cẩn thận từng bước.
Cho dù người thiếu nữ kia hai mắt dính lấy Hoàng Trường Minh, trong lòng tràn đầy dụ dỗ nhưng cô vẫn không nghĩ nhiều, cô tin tưởng chồng mình % vô điều kiện Quả nhiên, khi cô còn chưa bước đến gần, không biết Hoàng Trường Minh đã nói gì với cô ta, cô gái trẻ kia nhíu mày, sau đó đứng lên, nhanh chóng rời đi.
Lam Ngọc Anh đi thẳng tới chỗ anh, lập tức bị anh ngăn lại tay, trong lòng mang theo một tia tò mò ngọt ngào, cô không khỏi ngấng đầu nhìn anh: “Ông xã à, anh vừa nói gì với cô gái trẻ đó vậy?”
Cô biết Hoàng Trường Minh sẽ xử lý tốt ‘Vừa rồi cô mới nhìn thấy anh đưa tay chỉ về phía cô, đôi môi mỏng mấp máy nói gì đó, cô không khỏi tò mò anh đã nói gì với đối phương. Cô còn đoán đại khái, chắc hẳn là mấy lời khen ngợi hoặc là thổ lộ với mình, giống như cô đã từng dùng cách này đế từ chối người khác theo đuổi, vì thế cô cảng muốn nghe anh nói lại một lần nữa.
Hoàng Trường Minh nhẹ giọng nói: “Cô ấy xin số điện thoại của anh, nhưng anh không cho”bg-ssp-{height:px}
“Chỉ thế thôi sao?” Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt.
Hoàng Trường Minh nhướng mày nhìn cô: “im”, lười biếng nói: “Anh cũng nói với cô ấy rắng anh đã có vợ rồi, anh cũng rất sợ cô ấy”
Lam Ngọc Anh ngẩn người.
Cô còn nghĩ rằng anh nói lời ngon tiếng ngọt về cô, nhưng không ngờ nó lại đơn giản và thô lỗ như vậy.
Cô xấu hố giơ tay lên, nằm chặt bàn tay đấm vào ngực anh.
Sức lực của Lam Ngọc Anh rất nhỏ, hơn nữa cũng chỉ ra vẻ mà thôi, cũng không đánh mạnh bao nhiêu, trên người anh đều là cơ bắp cứng rần, nếu như nói đau cũng sẽ chỉ có tay cô mà thôi Cô gái trẻ chưa đi được bao xa, định quay đầu nhìn lại đã bắt gặp cảnh tượng đó, ánh mắt nhìn về cô, giống như cô là một con cọp cái vậy, vô cùng hoảng sợ.
Lam Ngọc Anh đỡ trán, hoàn toàn xác nhận anh là đồ “sợ vợ”
Cuộc sống cứ thế trôi qua, lúc nào cũng rất yên bình ấm áp, trong nháy mắt chỉ còn một ngày nữa là đến hôn lễ.
Khi Lam Ngọc Anh tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, ánh năng chói chang không thế hát vào trong phòng qua tấm màn cửa sổ, ngoại trừ việc cô thích ngủ, còn có một nguyên nhân lớn là Hoàng Trường Minh. Đêm qua hai người nắm trên giường, cảm nhận máy thai của bé con hơn năm tháng, nhưng dần đần mọi chuyện lại lệch dần khỏi quỹ đạo.
‘Sau đó cô bị anh quấn lấy làm một lần. Anh còn nói, anh giúp cô luyện tập loại vận động này là rất có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần, giúp cô dễ dàng sinh nở, Nhìn vào vòng tròn màu đỏ được đánh dấu trên lịch, tìm cô tự nhiên lại đập nhanh hơn.