Chương
“Nhưng cái nhiều quá, có thể bớt đi một chút không!”
“Đúng thế, giảm bớt một chút Trương Tiểu Du vuốt ve tờ giấy, càng thêm không mềm lòng, nói thẳng: “Nếu còn dài dòng nữa thì đổi thành chín trăm chín mươi chín là tốt rồi, có nghĩ là vĩnh viễn, ý nghĩa càng tốt!”
Hoàng Trường Minh ngửa đầu thở dài, xắn tay áo cúi xuống.
Khi mọi người nhìn thấy anh đã bât đầu tư thế chống đẩy, kể cá Lê Văn Nam, tất cả đều nhận mệnh làm theo, nhất thời cả hành lang chỉ còn lại tiếng đếm: “, , , …. , , …”
Gần như tất cả bọn họ ngày thường đều thích tập thế hình, nhưng âu phục trên người lại hạn chế không ít động tác, cử động tương đối khó khăn.
Nhiếp ảnh gia đang vác máy ảnh để ghi lại toàn bộ quá trình, ống kính dõi theo sự thăng trầm mà cũng cảm thấy muốn thở hốn hến theo.
Ngay cá ông cụ Sang và Lê Hoài Lâm đang ngồi ở dưới nhà chờ cô dâu chú rể đến dâng trà cũng không nhịn được, đi theo đám người hầu lên xem náo nhiệt Cuối cùng cũng hoàn thành xong, Hoàng Trường Minh chủ động đứng lên, chỉnh trang lại lễ phục trên người Bởi vì không có người nào ăn gian, tất cả đều rất chuẩn, người ta không tìm thấy được một chút sơ hở nào, Trịnh Phương Vũ mỉm cười: “Chiến thẳng đang ở phía trước, chỉ còn lại một cái thăm cuối cùng!”
Hoàng Trường Minh im lặng không nói, đi thẳng đến rút ra mảnh giấy cuối cùng, hy vọng sớm kết thúc, muốn nhanh chóng đi qua cửa này gặp cô dâu của mình Sau khi Trương Tiểu Du mở tờ giấy ra, cô ấy nhướng mày cười cười, trực tiếp đưa tờ giấy cho người đang mong chờ xem: “Đây là một câu hỏi và cũng là một nhiệm vụ. Đó là đế cho tổng giám đốc Minh của chúng ta lớn tiếng tỏ tình với cô dâu đang ở trong phòng, nói ra ba chữ đó, cánh cửa có thể mở rat”
Khóe môi Hoàng Trường Minh nhếch lên.
Lam Ngọc Anh đang ngồi trong phòng nắm chặt hai tay, trái tim cô giống như bị treo lên không trung Thật ra cô cũng không biết rốt cuộc bên trong những tờ giấy đó viết cái gì, ngoại trừ một vài vấn đề, lúc trước Trịnh Phương Vũ là người thay cô viết những câu hỏi đó, khi biết có nhiệm vụ chống đấy, cô cũng cảm thấy toát mồ hôi thay cho Hoàng Trường Minh.bg-ssp-{height:px}
Tập tục chặn cửa cũng chỉ là một hoạt động làm cho bầu không khí càng thêm náo nhiệt, trong lòng Lam Ngọc Anh biết rõ, bọn họ chỉ muốn cho không khí thêm sinh động, cũng không gây ra chuyện gì, cho nên cũng không quá lo lắng.
Khi nghe đến câu cuối cùng, cô rất hồi hộp và mong chờ nó.
Cô đã từng nói ba chữ đó với anh, mặc dù bốn năm trước anh đã vô tình nhắc tới từ “thích” với cô, nhưng anh chưa bao giờ thổ lộ với chính mình như cô nói với anh, người bên ngoài cũng háo hức muốn nghe.
“Anh Minh, nói mau, nói xong có thể ôm cô dâu rồi!” Trương Tiểu Du ân căn thúc giục.
Trịnh Phương Vũ hưng phấn nhảy dựng tại chỗ: “Đúng vậy, anh Trường Minh, anh chỉ cần nói lên ba chữ, cho chúng tôi đều nghe thấy là được!”
Dưới sự háo hức và ánh mắt mong chờ của mọi người, đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh vẫn mím chặt, một lúc sau, Hoàng Trường Minh mới lên tiếng: “Chờ tôi chuẩn bị một chút đã”
Nói xong, anh liếc nhìn Trần Phong Sinh bên cạnh, sải bước lùi về phía sau, làm bộ dạng như thực sự sắp chuẩn bị gì đó.
“Không phải chứ, tổng giám đốc Minh, anh sẽ không vì chuyện này mà ngại ngùng như vậy chứ?” Tiểu Triệu kiêng chân, dùng tay đế làm còi huýt sáo.
Nhận được tín hiệu, Trần Phong Sinh ra hiệu cho Phan Duy và Lê Văn Nam ở bên trái và bên phải, ba người bọn họ rất có ăn ý đi lên, tạm thời giữ chân nhóm ba người trước mặt Lam Ngọc Anh đợi bên trong đã lâu, nhưng vẫn không nghe thấy ba chữ đó vang lên, trong lòng cô không khỏi lo lảng, thậm chí không nhịn được muốn bước xuống giường, muốn áp tai vào cửa nghe như chị Lan, sợ rằng giọng nói của anh quá nhỏ nên sẽ lỡ mất.
Đang lúc thấp thỏm cần môi, một tiếng động đột nhiên vang lên từ cửa sổ đang mở, vừa nhìn sang, thân hình cao lớn của Hoàng Trường Minh đã linh hoạt nhảy vào Lam Ngọc Anh che miệng, giây tiếp theo lắc đầu nở nụ cười Suýt chút nữa cô đã quên, cả đêm qua và sáng nay anh đã leo cửa sổ này đế ra vào, bây giờ động tác còn rất thuần thục.