Chương
‘Đến cạnh cửa, cô nín thở chờ hai giây, Hoàng Trường Minh thình linh duỗi tay mở cửa ra, bên ngoài lập tức có một bóng người lăn vào bên trong, lộn vòng ngã trên mặt thảm, nhìn một lát thì nhận ra là bánh bao nhỏ.
“Đậu Đậu?” Hoàng Trường Minh giật giật khóe miệng.
Lam Ngọc Anh vội vàng đi lên phía trước, đỡ con trai dậy: “Bảo bối, mau đứng dậy, có bị sao không?”
Bánh bao nhỏ rất nhanh nhẹn mượn lực tay cô đứng lên, phủi phủi bụi trên người, chiếc miệng nhỏ khẽ vếnh lên vừa ngại ngùng vừa hưng phấn cười, đôi mất sáng lấp lánh: “Hì hì, cô nói đưa cục cưng đến phá bố mẹ động phòng!”
Lam Ngọc Anh ngượng ngùng, nhìn bên cạnh, mặt của Hoàng Trường Minh đều đen lại rồi Lời kết.
Năm năm sau, xuân về hoa nở.
Trong sân vừa dừng lại cl Anh từ lúc xuống xe không hề có vẻ mặt dễ chịu, lúc vào cửa thay giày còn cố ý tạo ra tiếng động không hề nhỏ. Đậu Đậu và Như Viên đi theo đẳng sau quả nhiên đều bị dọa sợ.
Cô cố ý không quan tâm đến con trai, con gái, lết đôi dép lê đi đến phòng khách.
Đậu Đậu và em gái nhìn nhau một lúc, sau đó lắc lắc mông đi theo phía sau, vô cùng ngoan ngoãn đứng xếp hàng trước ghế sofa.
Bánh bao nhỏ đã trở thành bánh bao lớn rồi, hình dáng đôi mắt giống như là bản in của Hoàng Trường Minh, là một vương tử nhỏ nối tiếng ở trường học. Mà cô công chúa nhỏ của nhà họ Hoàng cũng đã trưởng thành, hoàn toàn thừa kế những ưu điểm của hai người họ. Mặt trái táo kết hợp với mắt hạnh, đôi môi như hai cánh hoa anh đào, trông giống như một con búp bê vậy.
Nhìn Lam Ngọc Anh từ đầu đến cuối không nói gì, Đậu Đậu nắm tay em gái đi lên phía trước, vẻ mặt nịnh nọt: “Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa!”
Lam Ngọc Anh đối tư thế khoanh tay trước ngực: “Vậy con đã biết mình sai ở đâu chưa?”bg-ssp-{height:px}
‘Đậu Đậu bưồn bã cúi đầu, chán nản đứng lép vào một góc, bộ dạng đáng thương.
“Mẹ! Mẹ không được mắng anh!”
Công chúa nhỏ Như Viên chạy lên phía trước chắn trước mặt anh trai Lam Ngọc Anh nhìn cô con gái nhỏ cứng đầu trước mặt, nhíu mày hỏi lại: “Tại sao lại không được? Có phải mẹ luôn dạy các con, phải lễ phép, không được đánh nhau, nếu không sẽ là một đứa trẻ hư, mẹ không thích!”
“Anh không phải là đứa trẻ hư!” Như Viên dậm chân, nóng vội cãi lý thay anh trai, vô cùng chính nghĩa nói: “Mẹ, anh giúp con, rõ ràng là thãng nhóc đó bất nạt con, chạy tới kéo bím tóc của con. Con đau lầm đó.”
Lam Ngọc Anh thở dài, không hề bị dao động, mm môi nhìn sang cậu con trai: “Cứ cho là có nguyên do, nhưng Đậu Đậu, bây giờ con đã lớn rồi, đã học tiểu học, sao lại đi bắt nạt một em bé nhỏ bằng em gái con chứ? Nếu em ấy sai, con có thể đi nói với cô giáo, hoặc là quát nạt em mấy câu là được mà?”
Đậu Đậu ngẩng đầu, bộ dạng nghiêm khắc bảo vệ em gái: “Con đã cảnh cáo rồi, nhưng thẳng nhóc hư đốn đó không nghe lời, cứ kéo tóc của Như Viên, hôm nay bị con bắt gặp, con chỉ đẩy nhẹ nó một cái”
Lam Ngọc Anh chống tay lên eo, mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì.
“Tuy rằng chỉ đẩy nhẹ một cái, nhưng sự chênh lệch chiều cao và sức thì khá lớn. Em bé mầm non mới nhỏ xíu, trực tiếp bị đẩy ngã nhào xuống đất, chảy cả máu mũi. Lúc cô đến thì em bé đó đã nhét bông ở lỗ mũi rồi khóc ầm ï rồi Nghĩ tới bộ dạng giáo viên cau mày với phụ huynh cô lại thầy đau đầu.
Như Viên đảo mắt, thấy tình hình không lạc quan, liền nhào tới bám chân mẹ như chú cún nhỏ, tận dụng những kỹ năng học được mà bánh bao nhỏ lúc nhỏ hay dùng, ôm chặt chân mẹ làm nững: “Mẹ, anh vì bảo vệ con, mẹ đừng, giận anh nữa mà, được không mẹ?”
“Me ơi, mẹ à, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới này”
Nghe chất giọng đây hơi sữa của con gái, Lam Ngọc Anh cũng mềm lòng Cô cũng biết con trai mình sẽ không tùy tiện mà nối giận, nhất định là chuyện có liên quan tới em gái mới như vậy. Cô nghĩ đợi tới tối Hoàng Trường Minh về nhà thì sẽ nói với anh ấy, để anh và con trai nói chuyện với nhau như hai người đàn ông. Con trai tuối không còn nhỏ nữa, những để có được phẩm cách mà một nam tử hán nên có thì vẫn nên để bố dạy thì tốt hơn.