Chương
Trương Tiểu Du như bị sét đánh, sau khi phản ứng kịp, cô mặt mày tái mét chạy nhanh xuống lầu, vì quá lo lảng và bối rối nên cô đã lỡ chân bước hụt rồi lăn thẳng xuống.
Một nữ khách hàng chuẩn bị lên lầu hét lên.
“Trương Tiểu Du đang nằm trên mặt đất, được người phục vụ bước nhanh đến nâng lên.”
Dù là bậc thang gỗ, nhưng cô đã lăn xuống tận năm sáu tầng lầu, đầu gối tay chân tê dại, hồi lâu cũng không đứng lên được.
Người phục vụ thấy sắc mặt cô tái nhợt, ánh sáng trong mắt tán loạn, nghĩ rẵng cô bị thương, vội hỏi: “Thưa cô, cô không sao chứ? Cô có muốn đi bệnh viện không?”
Trương Tiểu Du run run môi, không nói được lời nào, xua tay rồi khập khiếng bước ra khỏi quán bar.
Khi cô đuối theo chạy ra bên ngoài, nhìn bóng dáng đôi nam nữ kia đã đi xa, dưới ánh trăng càng thêm thân mật, tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như là có chuyện gấp, không giống như bình thường chậm rãi mà đi. Cuối cùng cô thấy hai người đó dựng lại tại một kháhc sạn.
Trương Tiểu Du chịu đựng cơn đau té cầu thang, nghiến răng khập khiểng muốn đuổi theo, nhìn hai người trong tâm mất vừa hôn nhau kịch liệt vừa nhanh chóng bước vào một căn phòng, thậm chí còn không để ý đến cô đang đứng cách hành lang không xa.
Trương Tiểu Du dụi mắt nhiều lần, tự hỏi liệu mình có bị ảo giác không, có phải mình bị say bởi một chai bia vừa uống lúc nãy hay không”
Nhưng đôi lông mày rậm của người đàn ông, khóe miệng hơi nhếch lên theo thói quen đó.
Rõ ràng là Ngô Huỳnh Đông của cô, cô sẽ không bao giờ nhận lăm người!
Cô không thể giải thích được là tại sao người bạn trai rõ ràng đang ở bên kia bờ đại dương lại xuất hiện ở thành phố cố kính này, thậm chí còn làm chuyện thân mật như vậy với một người phụ nữ khác.
Sống lưng cô bồng lạnh như băng.
Trương Tiểu Du cứng đờ đứng đó, đôi mắt to tròn nhìn chấm chắm, lắc tay lấy điện thoại ra, mồ hôi túa ra ướt đảm cả màn hình điện thoại, cô bấm điện thoại cho bạn trai Hết lần này đến lần khác, nhưng không có ai trả lời Móng tay Trương Tiếu Du gần như cảm sâu vào điện thoại, cô nhấc chân đi về phía trước, vừa tới cửa phòng, bên trong liền nghe thấy có âm thanh mơ hồ.bg-ssp-{height:px}
“Bé con, em có muốn không?”
“Ừ! Ngô Huỳnh Đông, anh thật là xấu, mới thế đã không đợi được rồi”
Nghe thấy ba chữ “Ngô Huỳnh Đông”, Trương Tiểu Vũ dường như bị kích thích, cô nắm chặt tay lại liên tục đập mạnh vào tấm cửa như phát điên, đau đớn truyền đến từ tay cô nhưng cô thậm chí còn không thể cảm nhận được.
Cuối cùng, cánh cửa mở ra trong tích tắc.
Đường như là do việc tốt bị làm gián đoạn, vẻ mặt người đàn ông tràn đầy tức giận, nhưng khi nhìn thấy người đứng bên ngoài, anh ta lập tức cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt tuấn tú tràn đây hoảng sợ.
Trương Tiểu Vũ cổ tình nhắm mắt lại mấy lân, cuối cùng nhìn bạn trai của mình với vẻ mặt không thế tin nối.
Anh ta chí mặc một chiếc quần đùi. Trên ngực và cổ có rất nhiều vết son và vết xước không rõ ràng. Nhìn vào bên trong, có thể thấy rải rác quần áo, quân dài nam và nữ, váy, đồ lót ren đen.
Đúng lúc này, có một người phụ nữ mặc áo sơ mi đi tới sau lưng anh Khác với mái tóc ngắn ngang vai của cô, mái tóc dài đen nhánh của người phụ nữ được uốn xoăn đuôi và trang điểm tỉnh tế, kẻ mắt hơi nhếch lên trông rất quyến rũ, nhưng biếu cảm của ta lại có nét kiêu kỳ của một tiểu thư.
Người phụ nữ kia nảm lấy cánh tay anh, bất mãn lấm bẩm: ‘Anh yêu à, người bên ngoài là ai vậy, trông thật đáng ghét!”
Sắc mặt Trương Tiểu Du tái nhợt, vẻ mặt cứng đờ đến hoảng hốt, khó khăn nhìn anh ta gần từng chữ nói: “Ngô Huỳnh Đông, em cần một lời giải thích, anh nói địt”
Ngô Huỳnh Đông vốn luôn nở nụ cười ấm áp trước mặt cô, giờ đây há mồm không biết nên đặt tay chân vào đâu, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Cá Nhỏ, thật xin lỗi”