Chương
Trần Phong Sinh nhíu mày, chờ cô ấy lảm nhảm xong liền mở miệng, giọng nói không chút nao núng: “Cô Du, hiện tại tôi là bác sĩ của cô. Cô có cần tôi nhắc nhở chỗ này là khoa tim mạch không? Tôi hỏi cô biểu hiện cụ thể của bệnh lý thì cô không biết, chỉ nói cảm thấy tim mình khó chịu không thoái mái Do vậy, tôi cần phải làm kiểm tra cơ bản nhất, đấy là đo nhịp tìm!”
Trương Tiểu Du vẫn thể hiện trạng thái phòng bị, nghỉ ngờ nhìn anh.
“Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, nếu cô không muốn khám thì mời ra ngoài đế cho người tiếp theo vào!”
Nhìn thấy Trần Phong Sinh buông dụng cụ xuống muốn đứng dậy, Trương Tiểu Du đành phải nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cởi, được chư: Mặc dù cô ấy không đặc biệt đến để khám tim, hàng năm mỗi khi khám tổng quát đều ngồi bất động tại chỗ để làm một ít kiểm tra thông thường, nhưng quả thật có một số kiểm tra cần áp sát vào thân thế để đưa ra kết quả chẩn đoán tốt nhất, vậy nên cũng yêu cầu bệnh nhân không mặc quần áo nếu không sẽ không thực hiện được.
Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Trần Phong Sinh, cô ẩy cũng tự nhận thức rằng bản thân mình có vẻ đang gây sự vô cớ.
Cởi thì cởi!
Cũng may hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, Trương Tiếu Du chậm rãi kéo khóa áo xuống.
Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh không hề chớp mắt mà trầm giọng nói: Tiếp tục, cởi hết đồ bên trong ra!”
Trương Tiểu Du trừng mắt nhìn, sau vài giây giãng co, cô ấy đành thỏa hiệp cởi cúc áo sơ mi bên trong, lần lượt từ cổ áo đi xuống từng chiếc cúc một, thân hình đần lộ ra.
Rõ ràng là trong phòng khám bệnh viện, xung quanh đều là một gam màu trắng trang trọng, nhưng lại phàng phất giống như đêm đó trong khách sạn ở Kiên Giang, luôn cảm thấy có một bầu không khí say sưa mập mờ, còn có một lưỡng khí nóng truyền từ lưng chạy lên phía sau cổ Trương Tiểu Du liên tục tự thôi miên bản thân.
Anh ta hiện tại chẳng qua là một tên bá sĩ, mình cũng chỉ là đang khám bệnh, A di đà phật, ngàn vạn lần phải giữ bình tĩnh. Nhưng lại không biết cơ thể cứng ngắc xen lẫn chút run rẩy đã hoàn toàn bán đứng bản thân mà bộc lộ ra cảm xúc chân thật nhất.
Còn chưa kịp thở ra một hơi, tay cầm ống nghe của Trần Phong Sinh đã duỗi ra.bg-ssp-{height:px}
Những ngón tay ấy…
Rất lạnh.
Trương Tiểu Du không khỏi run lên, thân thể nằm úp sấp ở đó càng thêm cứng ngắc.
Trần Phong Sinh cúi đầu, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, đôi mắt hoa đào rũ xuống hiện lên một tia gian xảo nhưng rất nhanh liền biến mất không chút dấu vết, đồng thời, năm ngón tay dần dần bành trướng ra ngoài.
“Anh…”
Cảm giác được có điều bất thường, Trương Tiếu Du đột nhiên muốn ngồi dậy “Đừng nhúc nhích!” Trần Phong Sinh không vui mng cô, đè lại cánh tay đang nâng lên của cô, trực tiếp dùng lời chặn cô lại: “Không được phép lên tiếng, quấy rầy tôi khám bệnh!”
Trương Tiểu Du nghiến răng trừng mất nhìn lại, bị ép nấm cứng đờ ở đó, cô ấy cũng muốn cho là mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng về sau dù không cúi đầu xuống, cô ấy cũng có thể cảm nhận rõ rằng bàn tay cầm ống nghe của tên kia đang tùy tiện làm càn trên người mình.
Ngay một giây trước khi cô ấy bùng nổ, Trần Phong Sinh đột nhiên đứng lên.
Anh tháo ống nghe ra khỏi tai, đứng dậy đút hai tay vào túi áo blouse trắng rồi quay lại bàn làm việc, lại lấy ra cây bút kia rồi nghiêm túc viết gì đó vào cuốn sổ, tồi chậm rãi liếc nhìn gương mặt ửng hồng của cô ấy: “Không mặc quần áo vào đi, hay là chờ tôi đến mặc giúp?”
Trương Tiểu Du nghe đến đây thì tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhanh chóng cài cúc áo, túm lấy áo khoác che trước ngực.
Nơi lồng ngực nặng tru, dường như xúc cảm của những ngón tay lạnh băng kia vẫn chưa phai Nhảy xuống khỏi giường bệnh, sải bước đến trước mặt anh, cảm giác máu toàn thân lúc này đã dồn hết lên trán, Trương Tiểu Du cảm thấy mình sắp bốc khói đến nơi: “Tôi hỏi anh, chuyên gia khoa tim mạch, anh khám ra bệnh gì rồi?”