Chương
Trương Tiểu Du nghe xong lời của anh liền sa mạc lời, sao cô cảm thấy anh không phải đang khen cô vậy.
Nhưng nghĩ tới dây chuyền còn ở trong taty anh, cô liền không tình nguyện nói: “Vậy anh phải nói chuẩn nhé, ai nói dối người đấy là con chó nhỏ!”
“Ừ” Trần Phong Sinh vui vẻ đáp.
Nhân viên trong tiệm chờ họ trò chuyện xong liền tỉnh mắt tiến lên mỉm cười hỏi: “Sáng sớm hôm nay cửa tiệm chúng tôi nhập vào không ít lễ phục mới, rất hợp với cô gái khí chất đặc biệt này, xin hỏi kích thước của cô là gì?”
Trương Tiểu Du vừa định mở miệng trả lời thì đã nghe thấy giọng nam trâm thấp nói trước: “, , ”
Nhân viên cửa tiệm vừa nghe thấy liền quay người đĩ chọn lễ phục.
Chỉ để lại Trương Tiểu Du kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại biết!”
Trừ em họ Chu Thị Linh có thể mặc vừa quần áo của cô ra thì ngay cả người cô chăm sóc cô tới lớn cũng không biết số đo ba vòng của cô nữa. Mà bây giờ anh lại có thể đọc được chính xác ra, hơn nữa không một cái nào sai!
“Sờ ra.” Đôi mắt hoa đào của Trần Phong Sinh hiện lên vẻ ranh mãnh.
Mặt Trương Tiểu Du đỏ bừng, ảo não muốn cẩn đầu lưỡi, rảnh rỗi lại đi hỏi cái này làm gì chứt Động tác của nhân viên cửa tiệm rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã chọn được ba bộ lễ phục. Nhưng khi mang ra không hỏi cô mà lại hỏi ý kiến của Trần Phong Sinh bên cạnh, người này ngón trỏ đặt ở thái dương, cảm hơi nhếch nhìn về phía bộ lễ phục.
Sau đó Trương Tiểu Du được đưa đi tới phòng thử quân áo để thay đồ.
Khi cửa vừa đóng lại, cô cúi đầu cởi quần jean, sau đó là áo sơ mi, đang chuấn bị cởi áo lót xuống thì nhân viên cửa tiệm đưa cho cô một cái áo bra nude, lúc này cửa phía sau cũng bị kéo ra.
Trương Tiểu Du giật mình dùng hai tay che ngực, suýt chút nữa thì gào lên.
Mặt cô đỏ bừng, hai mắt trừng lên nhìn anh, đôi mắt phượng đang bùng nổ lửa giận: “Anh làm gì?”bg-ssp-{height:px}
“Đột nhiên cảm thấy bộ này thích hợp với em hơn” Trần Phong Sinh treo bộ lễ phục dài màu xám tro lên móc thay đô, tâm mắt không hề né tránh quét qua người cô một vòng, lúc sắp đóng cửa còn lười biếng nói: “Đừng gấp gáp, cứ từ tỪ mà thay!”
Trong cửa tiệm này ngoài anh ra thì toàn là nhân viên nữ cả, cho dù cảm thấy bộ khác đẹp hơn thì không cần anh phải tự thân đưa tới, đặc biệt là ngay cả cửa cũng không buồn gõ đã vào rồi… Con hàng cầm thú nói, anh ta tuyệt đối cốýt Trương Tiểu Du nằm chặt nằm đấm, răng nghiến ken két Nhịn! Nhịn! Nhịn! Phải nhịn!
Cuối cùng cũng thay váy xong, Trương Tiểu Du nhìn vào gương hít sâu ba cái để đè tức giận xuống rồi mới đẩy cửa ra ngoài. Còn Trần Phong Sinh chờ bên ngoài hơi mất kiên nhẫn, đang nhàm chán lật tạp chí trên tay.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, anh lập tức ngẩng đầu đứng dậy đi tới cạnh cô Lúc này Trương Tiểu Du mới phát hiện quần áo hai người đều là màu xám tro, cô còn phát hiện hình như anh đặc biệt thích cái màu này. Ít nhất là từ trước tới nay ngoài bộ áo màu trắng và đồng phục giải phẫu ra, mỗi lần cô gặp anh đều thấy anh chỉ mặc mỗi quần áo màu xám tro.
‘Thấy trong gương là ảnh ngược của hai người đang đứng chung một chỗ, cảng nhìn cảng thấy hợp đến kì lạ Giây tiếp theo cô liền cảm thấy có lẽ là đầu mình bị úng nước mới cảm thấy, hợp với tên cầm thú này!
Nhân viên bên cạnh tỏ ra mình rất tròn trách nhiệm, hỏi: “Cậu Trần, có cần chúng tôi trang điểm cho cô gái này không?”
“Không cần” Trần Phong Sinh lắc đầu.
Bình thường anh nhìn thấy quá nhiều phụ nữ trang điểm lòe loẹt rồi, một người trong vắt giống sợi mì như cô khiến anh cảm thấy rất thoải mái, ngay cả làn tóc dài kia cũng thường xuyên được cô buộc sau đầu làm lộ ra khuôn mặt đáng yêu, mặt mày sạch sẽ. Có lẽ là do nắng chiều nên gò má của cô hơi đỏ ửng, rất giống với bộ dáng cô say rượu ở Kiên Giang đêm đó.
Trần Phong Sinh nhìn mà miệng khô lưỡi khô, kho khan một cái để thanh giọng: “Đi thôi!
Bữa tiệc lần này diễn ra trong một khách sạn có tiếng, bên ngoài đỗ không ít loại xe sang trọng, ở cửa còn có đủ nam đủ nữ tham gia bữa tiệc đang được phục vụ cung kính dẫn vào bên trong.
Trương Tiểu Du vừa bước vào cửa kính xoay tròn thì chân hơi láo đảo một cái Mặc dù bình thường cô cũng đi giày cao gót nhưng nhân viên tiệm đưa cho cô đôi giày quá cao, khi nãy thử đồ cô còn lén dùng tay đo chiếu cao nữa. Gót giày cao cũng phải mười hai centimet, gót giày vừa nhọn vừa nhỏ, mà váy quá dài, đi đường khó gần chết Khi cô vô tình đạp phải làn váy suýt ngã thì bên eo có một cánh tay đưa ra đỡ.