Chương
Trương Tiểu Du không biểu cảm nhận lấy, liếc qua danh thiếp một cái.
Danh thiếp được mạ vàng, ở một mức độ nhất định nó là biếu tượng địa vị, cho dù không cố ý đưa thiếp, cô vẫn có thể nhìn ra người kia có gia cảnh tốt, nếu không, tại sao Ngô Huỳnh Đông lại chọn cô ấy và bỏ rơi cô chứ: “Có lời gì thì trực tiếp nói đi, lát nữa tôi còn có việc!”
Lương Vũ Như lập tức rút từ trong ví ra một tấm chỉ phiếu: “Số tiền này cô cầm đi”
“Có ý gì?” Trương Tiểu Du không cầm lấy.
“Lời nói quá rõ ràng thì không thú vị rồi!” Lương Vũ Như cười chế nhạo: “Lần trước ở Kiên Giang, Ngô Huỳnh Đông đưa thẻ cho cô là muốn trả nợ cho cô, nhưng cô lại không nhận, tôi biết là cô chê ít, bây giờ tô cho cô gấp mười lần, là một tỷ sáu trăm triệu, mong rằng sau khi cô nhận tiền rồi thì về sau đừng dây dưa với chúng tôi nữa!”
“Thật xin lỗi, tôi nghe không hiểu” Trương Tiểu Du duy trì nụ cười.
“Tôi cũng không giấu gì cô, là tôi câu dẫn anh ấy đấy! Anh ấy vừa đến công ty của bố tôi thực tập thì tôi đã nhìn trúng anh ấy rồi, năm năm? Haha, còn không bằng tôi ngủ với anh ấy một đêm!” Lương Vũ Như mặt đầy ý châm biếm, sau đó ánh mắt lại lạnh đi vài phần, nghiến răng cảnh cáo nói: “Đừng nghĩ răng tôi không biết gì, cô gọi điện cho anh ấy, anh ấy liền giấu giếm chạy về nước tìm cô, muốn dùng mọi thủ đoạn mang anh ấy về bên cô sao? Cô nghĩ cũng đừng nghĩ, người đàn ông Ngô Huỳnh Đông này tôi định rồi, muốn anh ta tiếp tục cưới cô thì năm mơ đi, tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu!”
Trương Tiểu Du cứ yên lặng mà nghe Cô dùng thìa khuấy nhẹ cà phê trong cố, vớt từng viên đá bên trong ra.
“Cô Vũ Như phải không?”
Trương Tiểu Du ngẩng đầu lên, lấy chiếc thìa từ trong cốc ra đặt ở bên cạnh, sau đó mắt cũng không chép lấy một cái, mạnh mẽ hất cà phê về phía đối diện: “Tôi nói cho cô biết, tôi nhịn cô lâu lảm rồi ‘Vẻ mặt giêu cợt trên mặt Lương Vũ Như đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, đầu tiên là không dám tin, sau đó thì cơn tức giận bùng lên, giọng nói cũng trở nên sắc bén hơn: “Cô dám hất cà phê vào tôi?”bg-ssp-{height:px}
Cà phê làm hỏng kiểu tóc và lớp trang điểm tỉnh tế của cô ta, thoạt nhìn rất chật vật, nhìn ra được cô ta từ nhỏ đến lớn đều được ăn ngon mặc đẹp, nâng trong tay mà lớn lên, trước giờ đều là cô ta bắt nạt người khác, còn chưa từng chịu qua ủy khuất thế này.
Động tĩnh của bên này khiến thu hút nhiều ánh mắt nhìn, Lương Vũ Như tức giận đứng lên, muốn giơ tay tát cô ta: “Đồ tiện nhân không biết xấu hổ”
Trương Tiểu Du trực tiếp bắt lấy tay cô ta, sau đó cũng đứng lên, đưa một tay khác lên thật mạnh mà tát xuống.
Giống như sức lực ở Kiên Giang tối hôm đó, rất lớn tiếng mà “bốp” một tiếng, Lương Vũ Như cả người ngã ra ghế.
“Tôi là người trước giờ ân oán rạch giòi, có thù tất báo, hất cà phê vào cô là muốn giúp cô thanh tỉnh một chút, còn cái tát này là trả lại cho cô” Trương Tiểu Du lấy từ trong túi ra một cái khẳn ướt, lau vết cả phê dinh trên tay Qủa thật là cô đã nhịn rất lâu rồi Lần đó bắt gian cô quá chìm đám trong cảm xúc thương tâm mà bị ăn một cái tát ngay tại chỗ, mà ngày thứ hai bởi vì đột nhiên thất thân, đầu óc đang lúc rối loạn nên không muốn cùng đôi cẩu nam nữ này tốn nước bọt, chỉ nghĩ muốn nhầm mắt làm ngơ, nhưng không đại biểu cho việc cô mặc bọn họ có thể lặp đi lặp lại nhiều lần khinh người quá đáng.
“Cô trừng tôi làm gì? Cho cô chút sắc mặt thì cô thật muốn mở phường nhuộm à?” Trương Tiểu Du sờ cổ, cười lạnh không ngừng: “Trong tình yêu nếu tính người đến trước hay đến sau, cô ở sau tôi, cô là người thứ ba chen vào tình yêu của chúng tôi, tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cô lại còn tìm đến tôi rồi? Ai mới là tiện nhận không biết xấu hổ trong lòng cô tự hiểu rõ, đối với sự kích thích của việc vụng trộm yêu đương, xin lỗi nhé, tôi không phải cô, không có hứng thú!
Hơn nữa tôi nói cô biết nhé, người đàn ông mà cô coi như bảo bối kia, cho thì bà đây cũng không cần!”
Cô không có ý kiềm chế âm lương cho nên quán cà phê không tính là lớn này thì đại bộ phần người đều có thể nghe thấy được Trong đại sảnh đầy người, sắc mặt Lương Vũ Như có thể nói là thiên biển vạn hóa một cách xuất sắc, hận không thể nhào nagy tới xé rách miệng của Trương Tiểu Du ra, chỉ là âm thanh mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận khiến sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, tức giận đến phát run.
Từ trong ví cô rút ra một trấm mười hai nghìn tiền cà phê, sau đó Trương Tiểu Du xoay người rời đi.
Cô em họ Chu Thị Linh nhìn đến ngốc luôn, đợi cô đi qua mới hồi lại tinh thần, nhanh chóng uống hai ngụm lớn nước hoa qua rồi chạy theo cô rời đi, vừa ra khỏi quán cà phê, tâm tình liền vui vẻ nói: “Chị, chị uy vũ quá “Đó là đương nhiên, em tưởng chị là quả hồng mềm dễ bị bắt nạt sao?”