Chương
“Này.” Trương Tiểu Du nghiêng đầu về phía trước, hỏi anh: “Cầm thú, anh không sao chứ?”
Trần Phong Sinh mím chặt đôi môi mỏng của mình dường như không có ý định trả lời câu hỏi của của Trương Tiểu Du Hôm nay, giám đốc Lý lại gọi điện thoại cho anh, tình trạng của bà ngày cảng năng, nếu trong vòng một tuần không tiến hành phẫu thuật càng sớm cảng tốt thì thực sự đã quá muộn, tuy nhiên, bà cụ rất kiên trì, kiên quyết không đồng ý với liệu trình điều trị, thậm chí còn đe dọa sẽ rời khỏi bệnh viện.
Trước kia khi anh còn chưa chính thức được trở thành người nhà họ Trần, bà chính là người nuôi dưỡng anh.
Đối với anh, có lẽ người thân quan trọng nhất trên đời chính là bà ngoại Khi Trần Phong Sinh thu năm ngón tay lại muốn đấm mạnh tay vào cột đá, đột nhiên có một cánh tay khác đã siết chặt cánh tay anh, lông mày bất giác nhíu lại hai lần, rõ ràng là một bàn tay yếu ớt nhưng lại khiển lòng anh bình tĩnh lại một cách nhanh chóng “Haizz..” Cô thở dài nói: “Anh đừng làm em sợ, đừng có nghĩ không thông rồi lại làm chuyện dại dột, đến lúc đó em lại không nói rõ được rồi”
Trần Phong Sinh không nói gì, chỉ nhìn chấm chấm xuống tay cô.
Ý thức được hành động của mình, Trương Tiểu Du vội rút tay về nhưng bị anh bất ngờ nâm lấy.
Gió sông thối qua giữa khung cảnh ấy, tay cô vẫn bị anh nảm chặt khiến mặt cô dần đỏ lên. Ngày lúc này, tiếng chuông điejn thoại vang lên như đã cứu vớt cô. cô nhân cơ hội này rút tay ra để lấy điện thoại. Vừa căm điện thoại lên, mặt cô như biến sắc “AI Chiếc xe Cayenne màu đen dừng trước cửa Văn phòng Công an tỉnh, xe gần như chưa dừng lại hoàn toàn thì Trương Tiểu Du đã hoảng sợ nhảy xuống.
Trên đường vào cục công an, cô nhìn thấy cô đang ngồi khóc, nước mắt như mưa.
“Dị Nhìn thấy cô, người cô còn nước mật giàn giụa hơn: “Cá Nhỏ, chú của cháu bị bắt rồi còn nói sẽ bị xử tội nữa, cô biết làm sao đây cô, cô sao thế? Đừng khóc mà.
Trương Tiểu Du bàng hoàng, lúc nói chuyện điện thoại, cô chỉ nghe nói buổi chiều chú mình đã bị Cục Công an bắt đi, bây giờ chú ấy đã được bàn giao cho Cục Công an tỉnh ở Sài Gòn tiếp quản nhưng cô không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng như thế. cô hỏi lại như không tin vào điều diễn ra trước mắt: “Bị kết án? Làm sao có thế như thế được?”
“Cô cũng không biết nữa, sự việc xảy ra quá đột ngột, họ nói anh ấy đã lập tài khoản giả rồi bị người trong công ty tố cáo”
Người cô vừa khóc vừa nói: “Chú của cháu chắc chản đã bị oan, bị vu khống! Chú ấy đã làm kế toán cho công ty hóa chất nhỏ đó hơn hai mươi năm rồi. Chú ấy luôn làm việc chăm chỉ và traan trọng từng đồng lương của mình.bg-ssp-{height:px}
Chú ấy thật thà và trung thành. Sao chú ấy lại có thế làm giả tài khoản được cơ chị “Cháu cũng tin chú không phải loại người như vậy!” Trương Tiểu Du cũng hoảng loạn mà nói “Cảnh sát nói, chú của cháu tội trạng khá nặng, có thể sẽ bị phạt hơn năm năm nhưng không quá mười năm tù, và bị phạt tiền hàng trăm triệu đông! Cho dù phạt tiền cũng được, cô sẽ trả nợ cho chú ấy dù phải vay nặng lãi. Cô chỉ sợ chú ấy không chịu nổi nỗi oan ức này, lại nghĩ không thông thì khổ…”
“Di, cô đừng lo lảng, nhất định sẽ có bãng chứng chứng minh chú ấy vô tội thôi”
Người cô lắc đầu tỏ vẻ tuyệt vọng: “Vô dụng thôi, cô sợ cháu và Thị Linh lo lắng nên buổi chiều cô không dám nói với tụi cháu. Cô có nhờ chú trong thành phố giúp hỏi chuyện rồi. Nghe nói là có người đắc tội với bên công an có quan hệ với nhau cả rồi. Bên kia nhất quyết không bỏ qua cho chú củađâu!”
“Người đắc tội?” Trương Tiểu Du sững sờ.
Người cô gật đầu, lau nước mắt trên đôi mắt đang sưng đỏ kia: “Đúng vậy, hình như là đã xúc phạm đến con gái họ Lương nào đó! Thật là tai họa, những người bình thường như chúng ta, nhất là những người lương thiện như chú làm sao có thế tiếp xúc được với một quý nữ gia đình giàu có, huống chỉ là xúc phạm chứ!”
Trương Tiểu Du khoảnh khắc như đứng đơ người ra thầm nghĩ liệu cô gái mà chú đã đắc tội đến lẽ nào là cô ta”
Cô hối hận vì sự bồng bột của mình, nếu biết trước sẽ xảy ra hậu quả như vậy thì cô đã cần răng chịu đựng, nuốt hết ân oán vào bụng, để chú mình không phải vid chuyện do cô gây ra mà phải chịu hàm oan như thế!
Sau hơn ba giờ ngồi trong cục vô ích, cô đưa cô mình ra ngoài. Bên ngoài trờ đã chập tối, cô muốn đưa cô về nhà mình trước nhưng bị cô từ chối: “Cô vẫn phải đi đến chỗ bác của cháu bàn bạc việc giảm án cho chú của cháu. Vê phía Linh, cô khoan hãy nói với nó, nhỡ đâu nó không chịu được việc này, xảy ra chuyện gì thì lại khổ”
Cô nói đến đây thì nghẹn ngào không nói nên lời nữa bởi nếu trụ cột của gia đình xảy ra chuyện rồi thì gia đình cũng sẽ điêu đứng theo.