Chương
Ngồi trên giường bệnh là một bà cụ, lông mày ưa nhìn, thần thái tốt, nhưng nước da có chút xấu, đang tựa vào gối nghe đài ở bên cạnh.
Thấy anh đi vào cùng một cô gái cũng lời giới thiệu của anh, bà cụ có vẻ sợ hãi, vội vàng nói: “Cái gì? Mau tìm kính cho bà!”
Cô y tá chăm sóc bà hai mươi tư giờ liền bước tới và tìm thấy chiếc kính đọc sách trong ngăn kéo.
“Chào bà, cháu tên là Trương Tiếu Du!”
Đã đến đây rồi, Trương Tiểu Du cũng không ngại ngùng nữa, cô chủ động lên tiếng chào hỏi, khi còn chạy tin tức, cô ấy luôn thích nói chuyện với người lớn tuổi hơn vì cảm giác thân mật hơn: “Bà cứ gọi cháu là Cá Nhỏ là được rồi!”
“Ôi chao, cháu thật xinh đẹp! Cá Nhỏ à, lại đây, để bà nội nhìn kỹ hơn!” Bà nội đặc biệt thích thú, ra hiệu cho cô bà nhìn cô chăm chú hồi lâu rồi nhìn lại cháu mình không chắc chẩn: “Cháu nói đây là vợ của cháu? Phong Sinh, thẳng nhóc này, không phải cố ý làm già này vui đấy chứ?”
Trần Phong Sinh cong môi lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra: Làm sao có thể cơ chứ, có giấy đăng ký kết hôn ở đây, còn có thể giả được sao? Chúng cháu vừa từ Cục Nội vụ về, tem thép trên đó vẫn còn nóng cháu kiền lập tức qua đấy nói với bà đấy! Bà ơi, lần này mong ước của bà đã được thực hiện rồi, có phải đến lúc phẫu thuật được rồi đúng không?”
“Phong Sinh, cháu sẽ không đi tìm người kết hôn với cháu chỉ để khiến bà đồng ý phẫu thuật chứ?”
“Bà nghĩ nhiều rồi”
Trương Tiểu Du ngạc nhiên nhìn anh, anh bước tới và choàng tay qua vai cô.
“Bà ơi, cuộc hôn nhân của chúng ta quả thực rất vội vàng. Cháu là bác sĩ còn cô ấy là phóng viên. Cả hai đều rất bận rộn với công việc của mình nên vẫn chưa ra mắt mọi người ạ!”
Phong Sinh nhìn cô, lộ vẻ cười: “Cá Nhỏ từ lần đầu gặp mặt đã yêu con mất rồi, sự nhiệt tình của cô cuối cùngcũng lành con cảm động. Chỉ có điều là cô ấy quá ngại ngùng nên không dám đến đây gặp bà thôi, có đúng không?”bg-ssp-{height:px}
Nghe anh nói như thế trong lòng cô thầm mắng anh, cô khi nào lại như thế chứ! Trương Tiểu Du thầm nghiến răng miệng không ngừng mỉm cười: “Vâng ạ!”
Thấy ánh mắt hai người nhìn nhau tình trong ánh mắt, bà cụ vui vẻ nói: “Được, bà đồng ý phẫu thuật!”
Ra khỏi phòng bệnh, Trương Tiểu Du lập tức hất tay anh sang một bên, chỉ tay vào anh: “Anh là bác sĩ gì vậy? Thật không biết xấu hổ mà! Cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ, còn gì mà si mê nữa chứ… Đúng là nói nhăng nói cuội mà Bây giờ nghĩ đến những gì anh vừa nói trước mặt cô, cô vẫn cảm thấy nổi da gà Chỉ có điều, cô không ngờ anh lại vì sức khỏe của bà nội mà kết hôn với cô.
‘Vốn đĩ cô còn tưởng rằng anh kết hôn với cô chỉ để lợi dụng cô, trong lòng còn không biết xấu hổ, thật ngờ lại là muốn hiếu kính với bà, bây giờ nghĩ đến câu nói của anh trả lời ngày hôm qua: “Để ngủ với cô” Trương Tiểu Du không khỏi cảm thấy phát sốt.
Cô giả vờ ho một tiếng rồi vội hỏi: “Vậy còn chú của em thì sao, khi nào chú ấy mới được thả ra”
“Một giờ sau” Trần Phong Sinh nói xong lấy di động ra bấm gọi cho ai đó.
Từ bệnh viện đến Cục Công an mất hơn nửa tiếng đồng hồ, trên đường đi, Trương Tiểu Du đã báo tin cho người cô rồi cô liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, ngập ngừng hỏi: “Anh không về lại bệnh viện sao?”
“Hôm nay anh nghỉ làm” Trần Phong Sinh lấy hộp thuốc lá ra.
“Vậy hôm nay anh bận việc gì, khi nào đi thế?” cô có ý muốn anh rời đi “Sao thế?” Trần Phong Sinh nhìn cô.
“Cô em một chút nữa sẽ đến ngay thôi” Trương Tiểu Du xoa xoa bàn tay, bối rối nói: “Cô ấy nghĩ em và người cũ vẫn ở bên nhau, nếu bây giờ nhìn thấy anh ở đây, em thật không biết giải thích như thế nào”
Trần Phong Sinh đang châm thuốc, nghe xong đột nhiên dừng lại ‘Sau khi anh ánh mắt ủ rũ nhìn cô vài giây, anh hừ lạnh một tiếng, xoay người mở cửa xe, nhấn ga lái Cayenne đi, để lại cô với màn khói xe phía sau.
Trương Tiểu Du giơ tay vẫy tạm biệt mà không rõ vì sao lại cứ thế nhìn anh rời đi.