Chương
“Cái này có thể được!” Y tá gật đầu Sau khi lấy đồ ra, Trương Tiểu Du cầm điện thoại di động trong đó lên, có thế dễ dàng tìm thấy “honey” trong danh bạ rồi bấm gọi, không tốn nhiều lời, nói rằng người kia nằm viện rồi để cô ta đến đây nhanh chóng.
‘Tất máy xong, cô để điện thoại vào chỗ cũ. Nhìn xuống đồng hồ, đã hơn mười hai giờ đêm! Khoa cấp cứu không giống khoa nội trú, có khu riêng biệt, giường rất chật, cơ bản được ngăn cách bởi rèm màu xanh lam, Trương Tiểu Du cầm lấy ghế ngồi bên cạnh, bất lực nhìn Ngô Huỳnh Đông quấn bãng gạc quanh người năm trên giường.
Cô thở dài, cuối cùng kéo góc chiếc chăn bị rơi lên. Vừa mới rút tay về, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp: “Không thoải mái sao?”
Trương Tiểu Du cứng đờ cả người. Quay đầu lại, cô nhìn thấy Trần Phong Sinh đang mặc chiếc áo khoác bác sĩ đứng ở đó, anh vẫn còn đang mặc áo phẫu thuật ở bên trong, hai tay thì đút vào trong túi áo. Lúc này hững đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của anh đã phủ đầy sương giá, vẻ lạnh băng trong đôi mất quét qua người cô.
Trương Tiểu Du bối rối mở miệng nói: “Em..” Bây giờ trong đầu cô hoàn toàn trống rồng, Trương Tiếu Du chẳng biết bản thân nên nói cái gì cả. Ban đầu, ở trong văn phòng làm việc, cô đã tìm thấy bản sao tiếng Anh của “Jane Eyre”, khi đó cô đã nói dối để có thể lặng lẽ bỏ đi. Bây giờ, khi đang đứng trước mặt anh Trương Tiếu Du thật sự rất khó giải thích mọi chuyện đang diễn ra, trừ phi cô phải đang năm trên giường bệnh.
“Bác sĩ Phong Sinh, cảm ơn anh rất nhiều!” Đúng lúc này, một bác sĩ mặc đồ phẫu thuật bước tới, xoa xoa tay cảm ơn nói: “Lần này bên kia lại đưa đến một bệnh nhân khá khó để giải quyết. Khi biết anh hôm nay ở lại trực đêm, tôi không thể không làm phiền anh rồi! Phòng mổ và thuốc gây mê đều đã sẵn sàng. Làm ơn đi theo tôi Khoa cấp cứu là khoa cấp thiết và quan trọng nhất của bệnh viện. Đây là nơi tiếp nhận những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Bình thường, nếu gặp phải những trường hợp như thế này, trưởng khoa sẽ đi mượn người từ các khoa khác nếu cần thiết.
Sau khi Trần Phong Sinh nhận được cuộc gọi, anh không có từ chối mà lại vội vã chạy từ khoa nội trú đến phòng phẫu thuật.
Chẳng qua là anh không nghĩ trên đường đi sẽ gặp Trương Tiếu Du!
Chẳng phải khoảng tầm hai tiếng trước Trương Tiếu Du vừa gọi cho anh nói rằng bản thân cảm thấy rất mệt mỏi, cô đang trên đường về nhà nghỉ nơi hay sao? Vậy mà lúc này cô ấy lại xuất hiện ở bệnh viện để chăm sóc cho người bạn trai cũt Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh chợt nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng, anh trả lời: “Không có gì!”
Nhìn cô rời đi, Trần Phong Sinh quay đầu nói với bác sĩ bên cạnh rồi xoay người, sải bước đi về phía phòng mổ. Trương Tiểu Du cần môi, ánh mắt dõi theo bóng lưng của anh. Dưới ngọn đèn trắng đến chói mắt, lúc này trông anh cảm giác thật xa lạ, như thể đây không còn là Trần Phong Sinh mà cô quen biết nữa. Trương Tiêu Du quay đầu nhìn người đang năm trên giường bệnh, vẻ mặt của cô lúc này lộ rõ sự khó chịu đến tột cùng.bg-ssp-{height:px}
Lúc này, một bóng người xinh đẹp từ ngoài cửa chạy vào, Lương Vũ Như tay xách túi đang ôm y tá lo lầng hỏi: “Y tá, Huỳnh Đông, Huỳnh Đông, anh ấy đâu rồi”
“Ở đây!” Trương Tiểu Du trực tiếp hét lên.
Khi Lương Vũ Như nghe thấy, cô lập tức chạy đến, đôi giày cao gót của cô phát ra một hồi âm thanh giòn giã. Khi đối phương đi tới trước mặt, Trương Tiểu Du bắt đầu giải thích rõ ràng: “Cô Vũ Như, mong cô đừng hiểu lầm, việc tôi ở bệnh viện lúc này không hề liên quan gì đến Ngô Huỳnh Đông hết!”
“Tôi không có đi cùng anh ta. Ngô Huỳnh Đông tình cờ bị chiếc taxi mà tôi đang ngồi đâm trúng và anh ta phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Tôi chỉ là người giúp người lái xe làm chứng mà thôi. Bây giờ người nhà của anh Ngô Huỳnh Đông đã đến, tôi chắc chắn rằng cô sẽ chăm sóc cho anh ta một cách chu toàn nhất” Nói xong, Trương Tiểu Du cầm túi xách trên ghế bước ra ngoài “Khoan đã!”
‘Vừa bước ra khỏi cửa, Lương Vũ Như đã đuổi kịp cô.
Trương Tiểu Du buộc phải dừng bước, vẻ mặt có chút phòng bị “Cô Lương Vũ Như, tôi vừa mới giải thích rất rõ ràng rồi, không biết cô còn có chuyện gì khác muốn hỏi nữa?”
Lương Vũ Như nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, cô lấy trong túi ra một tấm thiệp rồi đưa cho Trương Tiểu Du “Cô Tiểu Du, tôi có thứ muốn đưa cho cô!”