Chương
Lúc này, cô giơ tay lên chạm vào cố mình, cả người hoàn toàn trống rỗng. Sợi dây chuyền đã biến mất “Vòng cổ của tôi…”
Âm thanh nhẹ nhàng vừa rồi chắc hẳn là tiếng chiếc vòng rơi xuống hồ.
“Ôi, nếu vậy thì tôi thật sự không có biện pháp nào có thể giúp được cô rồi!
Vị họa sĩ già thở dài, lác đầu nói: “Mấy ngày trước tôi cũng đánh rơi cây cọ vẽ, vừa chạm vào mặt nước nó lập tức chìm. Đấy là cây cọ vẽ tôi thích nhất, cho dù tôi đã nhờ nhân viên nơi đây tìm cả buối chiều nhưng cũng chẳng có ích gì Trời ơi, cô gái ơi!”
Trong ánh mắt kinh hãi của lão họa sĩ, Trương Tiểu Du trực tiếp nhảy xuống hồ “Bùm..” Tiếng vật nặng rơi xuống nước tạo nên giao động lớn đánh thẳng vào mạn thuyền. Tô Yến đang quay phim trên bờ cũng phải cảm thấy sợ hãi đến mức hét lên khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi: “Cá Nhỏ!”
Mối quan hệ giữa hai người có thể gọi là khá tốt cho nên họ thường xuyên rủ nhau đi chơi. Mặc dù Tô Yến biết Trương Tiểu Du biết bơi nhưng lần này đâu thể gọi là bơi được! Không một ai biết rốt cuộc mực nước của Hồ nhân tạo này.
sâu đến chừng nào cho nên việc nhảy xuống có thể nói là rất nguy hiểm. Tô Yến lo lảng đi đi lại lại dọc quanh hồ. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Thì ra tiếng điện thoại đó là của Trương Tiếu Du, trên màn hình xuất hiện hai chữ “Cầm Thú” Tô Yến giật mình, cô không biết người này là ai cả.
Nếu như Trương Tiểu Du đã lưu lại trong danh bạ rồi vậy thì chắc hắn đây không phải là người xa lạ. Tô Yến sợ cuộc gọi này sẽ rất quan trọng đối với Trương Tiểu Du nên đã bắt máy “Anh hỏi Tiểu Du ư? Vòng cổ của cô ấy bị rơi xuống hồ, Cá Nhỏ vừa nhảy từ trên thuyền xuống dưới nước để tìm nó rồi…”
Ở đâu dây bên kia người trả lời Tô Yến mang giọng nói trầm thấp có chút nặng rề “Lại là sợi dây chuyền?”
Khi Tô Yến đang muốn hỏi đối phương là ai để một chút nữa có thể chuyển lời cho Trương Tiểu Du thì đột nhiên cô lại không thể kim giọng mà hét lên một tiếng “A! Tôi phải làm sao bây giờ? Cá Nhỏ … Cô ấy dường như sắp chết đuối…”
Lúc này, ở dưới nước, Trương Tiểu Du cảm thấy cơ thể dường như mất hết tất cả sức lực, cho dù cô đã cố gắng đến mức nào nhưng cơ thể vẫn không ngừng ngã xuống.
Cô không thể khống chế được bản thân mình, dù có cố gắng đến mức nào.bg-ssp-{height:px}
nhưng cũng vô ích mà thôi, ngay cả những việc đơn giản nhất như hô cứu Trương Tiểu Du cũng không thể nói ra Hình ảnh của bố mẹ cô đã dần xuất hiện trước mắt Đó là ngày mà suốt đời cô không thể nào quên được! Ngày hôm đó, tại trước cánh cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, hình ảnh một bề gái khóc đến khàn giọng kiệt sức. Cho dù đứa bé đó có cố gắng gọi đến đâu thì bố mẹ cô đều không nghe thấy, đôi mắt của họ vẫn cứ thủy chung nhắm chặt lại, mãi mãi chìm trong giấc ngủ ngàn thu…
Ý thức của Trương Tiếu Du ngày càng không rõ ràng, cô cảm thấy nóng lạnh luân phiên trong cơ thể.
Chẳng lẽ bản thân cô sắp chết sắp chết rồi sao?
Trong một khoảnh khắc xuất thần, có vẻ như bàn tay to lớn của ba đang ôm lấy cơ thể cô. Ba và mẹ cô đang đứng ở phía xa, trên tay họ còn cầm một chiếc vòng cổ. Tất cả mọi thứ đều giống như lần sinh nhật năm đó.
Hai người mỉm cười gọi tên cô Bố mẹ … Con đến với hai người đây.
Trương Tiểu Du từ từ mở mắt, đôi mắt đã trở nên trắng dã, mùi thuốc khử.
trùng cũng khiến cô tỉnh “Chúc mừng sinh nhật, bảo bối của bố mẹt”
mình lúc này đang bị một bàn tay to lớn giữ chặt. Cô thấy Trần Phong Sinh mặc một bộ vest màu xám than với cố sơ mi trắng mới và cà vạt sọc, cả người anh ta đây bụi bặm. Trương Tiểu Du không khỏi giật mình Người này … không thể nào có khả năng xuất hiện ở trước giường bệnh của cô được, Trương Tiểu Du ngẩn người một hồi rồi nghĩ. Việc duy nhất cô uốn làm bây giờ chính là muốn xác định xem liệu bản thân có phải vẫn đang năm mơ.
hay đã tỉnh rồi? Nếu cô thật sự đã tỉnh liệu hình ảnh trước mắt chỉ là ảo ảnh ma do cô nghĩ ra chăng?
Nghe thấy tiếng động ở trên giường bệnh, Tô Yến đang đứng rót nước ở bên cạnh liền nhanh chóng đặt cốc xuống, chạy tới “Cá Nhỏ! Tốt quái Cô đã tỉnh rồi Sự việc lần này cô đã khiến tôi sợ chết khiếp đó!”