Chương
Cô ấy rất sợ hãi anh ấy sẽ đánh đối phương, nếu làm như vậy, thì toàn bộ sự đẩn nhân lúc nãy của anh ấy đều lãng phí một cách vô ích, mặc dù cảm thấy anh ấy không đáng bị như vậy, nhưng lại đụng phải dạng người không thèm nói đạo lý nhưng nếu mà thật sự muốn dạy dỗ đối phương, thì chuyện lần này cũng số kéo dài mãi không dứt, anh ấy có lý cũng có thể trở thành vô lý, cô ấy lo lắng cho sự nghiệp của anh ấy sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Cân chặt răng, Trương Tiểu Du hít vào ngụm khí lạnh, trợn mắt trừng to về phía người đàn ông của gia đình kia, cố chịu đựng đau mở miệng: “Nói cho anh biết, tôi chính là phóng viên! Nếu như anh đối với kết quả chữa bệnh của cha mình có cái gì bất mãn, vậy thì anh cứ đi báo cáo đi, anh cũng biết mình sẽ bị đuối lý đi, cho nên cũng chỉ có thể chạy tới đây làm loạn chuyện này lên!”
“Còn có, nơi này có giám sát, hiện tại là anh động thủ đánh tôi, nếu như anh lại tiếp tục hung hãng càn quấy nữa thì tôi sẽ trực tiếp kéo anh ra ngoài ánh sáng, đây chính là hành vi bạo hành bác sĩ của anh, tôi sẽ để cho nhân dân cả nước đều nhận rõ bộ mặt của anh!”
Trương Tiểu Du nói một hơi Tựa hồ là bị khí thế của cô ấy áp chế xuống, nên mấy người trong gia đình bệnh nhận này biểu cảm có chút nhát gan, những người liên quan trong gia đình ấy cũng đều liếc mắt nhìn nhau, có chút iu xìu không như lúc đầu nữa.
Dù sao cũng là ở trong bệnh viện, lại là người của gia đình tự mình động thủ, dù bảo an có khách khí muốn khuyên can, lúc đó cả đám đều tức giận, trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó tất cả bảo vệ của bệnh viện đều ra mặt, cùng nhau hợp tác đem tất cả mọi người đuối ra ngoài Một trận phong ba cuối cùng cũng kết thúc, Trương Tiếu Du bị Trần Phong Sinh dắt trở về phòng bệnh.
Phía trước cửa sổ trên ghế sa lon, khay dụng cụ ý tế được đặt ở trên đầu gối, Trần Phong Sinh lấy mũ xuống, vừa mới làm xong khử độc, tự tay cầm lấy bông y tế hướng về phía má phải sưng to của cô ấy xoa cho lưu thông máu đang bị ứ đọng, Động tác của anh ấy thật ra đã rất nhẹ, nhưng đụng phải trên mặt Trương Tiểu Du vẫn sẽ nhịn không được nhe răng nhếch miệng.
Cô ấy kêu lên “Tê” một tiếng, Trần Phong Sinh lông mày lại nhíu hơn một chứt: “Hẳn là không có làm bị thương tới xương cốt, chỉ là tốn thương ở các mô mềm, tôi sẽ cho em được chườm nóng trước, sau đó sử dụng một chút thuốc.
tiêu viêm là được rồi, nhưng mà để cho được an toàn, tôi sẽ cho mặt em đi chụp CTI”
Trương Tiểu Du gật gật đầu, có chút lo lắng: “Đúng là Cầm Thú mà, mặt mày của em liệu có thể bị hốc hác đi không?”
Dù sao cô ấy còn đang có vẻ đẹp của tuổi trẻ, nếu như không may mà bị thương tốn gì, thì đây đúng là tai bay vạ gió!
“Sẽ không đâu” Trần Phong Sinh câu môi, trầm thấp nói: “Yên tâm, cho dù có xấu đi, tôi cũng không ly hôn với em đâu”
Trương Tiểu Du nhịp tim như chậm lại một nhịp Đang lúc ngồi bình tĩnh, thì lại nghe thấy anh ấy uể oải vứt ra một câu: “Nhiều lảm là lúc làm thì tắt đèn, sẽ không nhìn vào gương mặt này của em”bg-ssp-{height:px}
Trương Tiểu Du nằm chất tay.
Thật muốn vung một nảm đấm lên trên mặt anh ấy, còn như vậy nữa, có thể đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình sao!
Trương Tiểu Du tức giận trừng mắt liếc anh ấy một cái, lúc muốn quay ánh mất qua chỗ khác, thì cái cảm bị anh ấy dùng ngón trỏ và ngón cái bóp lấ chạm tới mi tâm đang nhíu lại của anh ấy, thấy được bên trong cặp mắt đào hoa kia không che giấu được cảm xúc, cô ấy nhất thời giật mình Anh ấy trong lòng đang đau xót cho chính mình…
Trần Phong Sinh nói trầm thấp, từng chữ đều nhấn rất nặng: “Vợ nhỏ bé, về sau không cho phép em được làm những chuyện ngu ngốc như này, biết không?”
“Đã biết!” Trương Tiểu Du ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ sau khi anh ấy buông tay ra, thì cô ấy cầm cái gương nhỏ ở bên cạnh lên, từ lúc bị đánh đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa kịp nhìn xem mình đã bị thương thành cái dạng gì rồi, chờ nhìn thấy một nửa bên mặt đều sưng to bộ dạng rất xâu, lập tức bĩu môi nói nhỏ như không có âm thanh.
“Trần Phong Sinh sau khi nghe được, động tác sắp xếp mấy bình thuốc trên tay hơi dừng lại, híp mắt nói: “Làm sao, hối hận rồi sao?”
Trương Tiểu Du ánh mắt nghiêng qua nhìn anh ấy, tức giận nói thêm câu: “Lúc ấy nếu mà em có thời gian để cân nhắc, thì sẽ không xông lên đâu!”
-Thật ra đây cũng là lời nói thật, lúc ấy cô ấy thật sự không kịp nghĩ hết, giường như cả người cùng đại não đồng thời đều theo ý thức xông lên phía trước, cũng không có thời gian đi cân nhắc là muốn hay là không muốn.