Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Em cảm thấy anh trở về có thể ngủ được sao?” Trần Phong Sinh đem đầu mẩu thuốc lá trên tay ngất đứt.
Trương Tiểu Du xấu hổ.
Sự khao khát và bất mãn trong đôi mắt hoa đào của anh ấy hiện lên quá rõ ràng, hơn nữa giọng điệu của anh ấy cũng đều là sự oán trách sâu sắc.
Trương Tiểu Du buông tay, bày tỏ sự bất lực: Em họ của em đã gọi điện cho em khi con bé ra ngoài vào buổi sáng, nói răng con bé sẽ đến và ở lại, hôm.
nay có quá nhiều việc, em cũng là về đến nhà sau đó mới đột nhiên nghĩ ra.. “
“Này, anh muốn làm cái gì vậy?” Nhìn thấy anh ấy khởi động động cơ xe hơi, ï hỏi “Bỏ trốn” Trần Phong Sinh đạp ga.
Trương Tiểu Du nghe xong, mở to mắt mà nẳm lấy cánh tay anh ấy: “Nhưng mà em họ em vẫn còn ở nhà…”
“Làm xong việc anh sẽ gửi trả em về” Trần Phong Sinh cười đặc biệt xấu xa “Vậy thì làm thế nào!” Trương Tiểu Du xấu hổ phản bác lại, đó thành cái Trần Phong Sinh nghe vậy, đôi mắt hoa đào liếc nhìn về phía cô ấy: “Chẳng lẽ là em muốn làm ở ngoài đồng sao?”bg-ssp-{height:px}
Trương Tiểu Du suýt chút nữa cắn đầu lưỡi.
Không đợi cô ấy kịp phản ứng, chiếc Cayenne đã phóng xe ra khỏi tiểu khu như một mũi tên, đi thẳng đến ký túc xá nhân viên mà bệnh viện của anh ấy chỉ định Sự thật đã chứng minh, lời nói của Trần Phong Sinh không có bất kì mức độ đáng tin nào, cái gì là sau khi làm xong sẽ đưa cô ấy trở về, căn bản là không dừng lại phút giây nào, nửa đêm cô ấy đến đầu ngón tay cũng không nhấc lên được, cô ấy nhìn thấy trong đôi mất hoa đào của anh ấy, tỏa ra ánh sáng xanh yếu ớt còn lưu lại sự thích thú hừng hực, cô ấy bỉ thương muốn hét một tiếng sau đó vùi mặt vào gối, đến cuối cùng ngất đi vì kiệt sức.
Khi tỉnh dậy, ánh nắng bên ngoài đã tràn vào qua cửa sổ Trương Tiểu Du dụi dụi mắt, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn rần rồi đang đứng quay lưng lại dưới ánh nắng trước cửa số, quấn khăn tầm, tay trái đặt trên cái eo cường tráng, tay phải vừa cầm điện thoại di động vừa trả lời Khi anh ấy kết thúc cuộc gọi và quay lại, cô ấy mới chú ý nhận ra chiếc ốp điện thoại mèo leng keng ở bên ngoài chiếc điện thoại Trương Tiểu Du đột nhiên ngồi dậy: “Anh làm sao lại nghe điện thoại của em?
Khi ngẩng đầu lên, liền phát hiện đôi mắt hoa đào của anh ấy đang nhìn mình chấm chấm, hơn nữa màu sắc bên trong nhàn nhạt tối sâm lại, Trương Tiểu Du không khỏi nhíu mày: “Anh nhìn em làm cái gï?”
‘Yết hầu của Trần Phong Sinh nổi lên: “Nếu em không mau đi tắm, thì anh sẽ tưởng lầm là em đang mời gọi anh đấy!”
Trương Tiểu Du khó hiểu, khi cuối đầu nhìn xuống, máu đột nhiên như ngừng lưu thông đến não.
Ở dưới chăn cô ấy không mặc bất cứ thứ gì, bây giờ cô ấy lại đang ngồi dậy vậy nên tất cả trượt dài đến thắt lưng, toàn bộ phần trên cơ thể lộ ra ngoài không khí, những dấu hôn cũ và mới chồng lên nhau, nhìn như cảnh xuân vô tận Trương Tiều Du thở nhẹ một tiếng, vội vàng quấn chặt chăn, bước ra khỏi giường: “Bây giờ em đi ngay!”
Cô ấy chui vào phòng tám, bật vòi hoa sen đứng trên đó, đây là lần đầu tiên cô ở trong một không gian nam tính như vậy, dầu gội và xà phòng tắm đều là của nam giới, lúc tắm xong cô ấy cảm thấy hơi choáng váng, ‘Sau khi lau khô người, Trương Tiểu Du xách bộ đồ ngủ vừa nhặt được trên mặt đất, tối hôm qua cô ấy đã mặc nó mà bị anh cướp đi, nhưng mà lúc này cô ấy mới phát hiện cúc áo trên ngực đều đã bay đi sạch, căn bản không có cách nào có thể mặc lại Không cần nghĩ, cũng biết là đêm qua anh ấy dùng sức để xé nát nó.