Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Sau khi cô em họ Chu Thị Linh rời đi, Trần Phong Sinh đương nhiên không chút lưu tình mà vênh váo cầm chìa khóa bước vào nhà Cũng như lần trước, anh ấy bước vào nhà bếp không bao lâu sau thì anh ấy đã bưng ra bốn món ăn và một canh, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra khắp phòng ăn, đối với tài nấu nướng của anh ấy cô ấy cảm thấy không thể không thán phục, mỗi lần đều khiến cho Trương Tiểu Du không thể dừng đữa T¡ vi trong phòng khách vẫn chưa tất, âm thanh líu ríu vang lên, khiến ngày cuối tuần bình thường này trở nên rất ấm áp.
Sau bữa ăn, Trương Tiểu Du ở trong phòng bếp rửa bát, khi đang đóng vòi nước, điện thoại trong túi đổ chuông, cô ấy lau lau tay, lấy ra thì thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, cau mày trả lời “A lô?”
Ngô Huỳnh Đông ở đầu dây bên kia nói: “Cá Nhỏ, là anhI”
Trương Tiểu Du đem điện thoại đặt sang một bên, hỏi một cách bình tĩnh “Tôi biết rồi, anh có việc gì không?”
Ngô Huỳnh Đông dừng xe lại, giọng điệu nghe được có vẻ chán nản nói: “Hiện tại anh đang ở dưới lầu nhà của em, em có thế xuống không, anh có chuyện muốn nói với em!”
Trương Tiểu Du nghe xong, tiến lên hai bước tới cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy dưới đèn đường có một chiếc ô tô sang trọng đang đậu ở đó, cô ấy thản nhiên nói vào điện thoại di động: “Ngô Huỳnh Đông, anh có lời gì muốn nói thì cứ nói qua điện thoại đi!”
“Cá Nhỏ, em thật sự đã kết hôn rồi sao? Người đàn ông đi cùng em trong hôn lễ, em đã kết hôn với anh ta rồi sao?” Ngô Huỳnh Đông nghỉ ngờ hỏi, giống như hôm qua ở hiện trường đám cưới “ỪZ Trương Tiểu Du không phủ nhận.
Trương Tiểu Du kinh hồn vỗ vỗ ngực: “Cầm Thú, anh làm cái gì đột nhiên chạy tới sau lưng eml”bg-ssp-{height:px}
“Trần Phong Sinh nhét hai quả cam vào tay cô ấy, ra lệnh như một ông lớn: ‘Đột nhiên muốn uống nước trái cây, ép một ly cho anh!”
“Biết rồi!” Trương Tiểu Du không mấy bảng lòng nói.
Trần Phong Sinh bĩu môi cầm lấy quả cam, mở vòi nước, xoay người đi ra khỏi phòng bếp, chỉ là thay vì quay lại phòng khách, anh ấy lại sải bước quay ra sảnh, lấy một chiếc áo khoác nam mỏng đang treo trên giá áo.
Khi Trần Phong Sinh đi tới trước thang máy, từ trong túi móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa, lười biếng hút thuốc, chờ thang máy xuống đến tầng trệt, anh ấy bước ra khỏi tòa nhà với đôi chân dài, khói trắng từ trong miệng anh ấy.
nhả ra.
Cặp mắt đào hoa híp lại, không khó để tìm ra được một chiếc xe đang dừng ở dưới tòa nhà và bật đèn.
“Trần Phong Sinh dập tắt đầu mẩu thuốc lá ở trong tay và vứt vào trong, thùng rác ở bên cạnh, một tay đút vào trong túi và đi qua bên này, nghiêng người gõ vào chiếc cửa kính ô tô ở bên cạnh ghế lái phụ.
“Cốc cốc!”
Ngô Huỳnh Đông ngồi bên trong nghe thấy tiếng động, mừng rỡ nhìn sang.
Khi thấy được người đứng bên ngoài, nét mặt anh ta nhanh chóng thay đổi, thay vào đó là sự cứng đờ, mở cửa xe ra, Trần Phong Sinh đã tự ý gập chân đi vào.