Chương
Trần Phong Sinh bước đến, mím môi nói: “Bố có lẽ bị em chọc giận không ít đâu, anh hai anh lấy cho bố ít thuốc huyết áp đi”
Chiếc xe màu đen quay đầu, đi ra khỏi sân cả đoạn đường chìm trong im lặng,Tân hiểu Du nhìn qua gương chiếu hậucăn biệt thự ba tầng khuất dần.
Cô cẩn thận liếc qua nhìn nghiêng Trân Phong Sinh, ngập ngừng nói: “Câm Thú, thực ra anh cũng không cần phải đối đầu với bố anh như vậy, anh cũng có thể nói ra lý do anh kết hôn, em tin rằng nếu ông ấy biết sẽ không trách anh”
Trần Phong Sinh không nói gì, đôi mắt hoa đào sâu thẩm nhìn vào bầu trời đêm, thật không thể nhìn ra cảm xúc của anh.
“Hay là để em tìm cơ hội nói với ông ấy cũng được” Trương Tiểu Du nghĩ răng anh sẽ gật đầu đồng ý.
Trần Phong Sinh cuối cùng cũng có phản ứng trở lại, anh nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Bây giờ em muốn anh ném em xuống xe sao?”
Trương Tiểu Du bỗng lắc đầu như điên.
Trần Phong Sinh hừ lạnh một tiếng, anh tiếp tục quay đầu lái xe xuống khỏi cầu cạn, tâm trạng của anh rõ ràng là đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sự căng thẳng giữa hai đâu lông mày cũng dẫn ra.
Mặc dù là đang lái xe trên đường về, nhưng giữa đường anh đột nhiên lại dừng lại bên lề, ánh đèn neon nhấp nháy biển hiệu của khách sạn, Trương Tiểu Du không giải thích được: “Tại sao lại dừng lại?”
“Không phải buổi tối em đã ăn rồi hay sao?“ Đôi mắt trong veo của Trần Phong Sinh nhếch về hướng cô.
Trương Tiểu Du ngây người, chớp chớp mắt.
Cô đưa tay lên và sở vào bụng của mình, nó thực sự trống rồng và bằng phẳng, anh ấy nói hoàn toàn đúng rồi Mặc dù nói bữa tối nhà họ Trần có rất nhiều món ăn ngon, nhưng trong bầu.bg-ssp-{height:px}
không khí như vậy, đồ ăn trong miệng ăn cũng không biết là ăn thứ gì, còn chưa kể trong cả quá trình cô cũng không có động đũa nhiều, thực sự không ngờ anh ấy lại để ý tới những chỉ tiết nhỏ tới như vậy!
Cô cong cong khóe miệng, chỉ tay về phía đối diện: “Câm Thú, chúng ta đi chợ đêm đối diện ăn đif Trần Phong Sinh nhìn theo hướng ngón tay cô vừa chỉ, là một con phố ăn vặt, tất cả đều lã quán ăn lộ thiên, nhìn xung quanh đều là những tiếng la hét và khói hàng rong, anh nhướng mày nói”Không hợp vệ sinh”
“Nhưng mà em muốn ăn!” Trương Tiểu Du bước tới nắm lấy cánh tay anh.
Nhớ hồi còn học đại học, mỗi tối nào em cũng đều tự học/ồi em cùng các cùng phòng đi chợ đêm mua đồ ăn vặt, vừa đi vừa dạo, em đã ở đó gần như sau cả khi tốt nghiệp, tới bây giờ vẫn còn hơi nhớ một chút.
Hai người nhìn nhau chấm châm trong vài giây, đôi mắt cô trong đêm sang ngời, Trần Phong Sinh nghe theo lời cô, nói với cô: “Phụ nữ thật là phiền phức!”
Đi vào phía chợ đêm, sực nức mũi đều là mùi thức ăn, khoai lang nướng trên bếp sắt, thịt xương nướng cay, mực và mì lạnh nướng nóng hổi trên đĩa sắt, bánh bao thịt heo hấp trong lò, xúc xích và lòng nướng, cơm cuộn và hoành thánh nhỏ.
Trương Tiểu Du chọn một nhà hàng thịt xiên tương đối ngon hơn, nghĩ rằng mìn căn bản hầu như là không có ăn đêm gì, vì vậy mà trong một hơi cô gọi rất nhiều các món ăn khác nhau.
Sau đó giống như những vi khách khác, cô tìm một chiếc bàn thấp, mở chiếc băng ghế nhỏ ra và ngồi đợi.
Trần Phong Sinh khoanh chân ngồi ở đó, bởi vì cao lớn và có đôi chân dài nên khi ngồi anh ấy trông có vè chật chội, ống quần hơi bị kéo lên trên, lộ ra một đoạn nhỏ của chiếc tất, các đường nét góc cạnh và khí chất mạnh mẽ rõ ràng không tương thích với môi trường xung quanh một chút nào cả.
Trương Tiểu Du có thể nhận thấy rằng, anh ấy phải là lần đầu tiên ở một nơi như thế này ăn cơm.
Từ lúc ngồi xuống tới giờ, các nếp gấp giữa hai đầu lông mày anh ấy không hề nới lỏng chút nào, nhưng anh ấy lại không hề phàn nàn một câu, với điếu thuốc trong tay, hai cô gái bàn phía sau thỉnh thoảng thỉ thầm to nhỏ và nhìn anh ấy.
Nơi bắt nguồn của những rắc rối!