Chương
Tuy những lời nói trên giường của đàn ông thường không có độ tin cậy, nhưng trong lòng cô không thể kiềm chế được mà rung động.
Ghế dựa bị đá nhẹ một cước, Tô Yến bên cạnh cười trêu ghẹo: “Cá Nhỏ, cô ngồi ở đó suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy?”
“Tôi đâu có” Trương Tiểu Du xẩu hổ phủ nhận.
“Còn nói không có, cô xem cả mặt cô đều đỏ lên hết rồi kia!” Tô Yến vui vẻ vạch trần, cố ý nháy mắt: “Ha ha, để tôi đoán thử xem, chắc chắc là cô đang suy nghĩ đến bác sĩ Phong Sinhf ‘Trên mặt Trương Tiểu Du càng lúc càng đỏ, làm bộ giống như muốn nhào đến bóp cổ cô ấy, lúc này điện thoại Tô Yến vang lên.
Tô Yến vội vàng cầu xin tha thứ, đùa giỡn đem điện thoại ra nghe, nhưng mà khi nghe bên kia nói gì đó, sắc mặt cô ấy liên biến đổi, thanh âm kích động nói “Cái gì? Chuyển viện?”
‘Sau khi cúp điện thoại, Trương Tiểu Du cùng ngưng đùa giỡn, quan tâm hỏi: “Tô Yến, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Linh Nhi xảy ra chuyện!”
Tô Yến cau mày, thoạt nhìn giống như chuyện rất khó giải quyết, không cùng cô nói gì thêm đã vội vàng thu dọn đồ đạc: “Cá Nhỏ, tôi sẽ nói với cô sau, hiện tại tôi đi tìm tổng biên xin phép”
Trương Tiểu Du gật đầu, không quên dặn dò: “Được, đừng sốt ruột quá, đi đường cẩn thận!”
‘Sau đó bắt đầu bận rộn công việc. Sau khi kết thúc cuộc họp buối chiều, điện thoại cô vang lên, trên màn hình cuộc gọi hiển thị tên của em họ, cô căm bàn tay đang nhàn rồi tiếp điện thoại: “Sao?”
“Chị, em đang ở bệnh viện” Chu Thị Linh ở bên kia nói.
“Em bị sao vậy?” Trương Tiểu Du khẩn trương hỏi “Huhu, em bị tông xe!” Chu Thị Linh đáng thương nói.
“Cái gì!” Nghe thấy thế, Trương Tiểu Du lo lắng đứng lên, liên tục hỏi: “Bị thương có nghiêm trọng không, San San, em bây giờ đang ở bệnh viện nào? Chị tới ngay đây!”
Trên đường đi, Tương San San trực tiếp nói ra: “Là bệnh viện của anh rể!”bg-ssp-{height:px}
Xe taxi chạy vào bệnh viện tư nhân, sau khi dừng lại, Trương Tiểu Du vội vàng tìm tiền lẻ, rồi chạy nhanh vào trong, Đẩy cửa phòng bệnh ra, đã nhìn thấy em họ Chu Thị Linh đang mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên giường bệnh, trên trán quấn một lớp băng gạc, có vài vết máu nhỏ, chân phải đang bị bó thạch cao.
Ngoại trừ những vết thương bên ngoài, thì tinh thần cũng không tệ nhan sắc cũng hồng hào.
Trương Tiểu Du thở ra nhẹ nhàng, bên cạnh em họ còn có một nam thanh niên cầm mũ bão hiểm ăn mặc rất sành điệu, cô nhìn một là liền nhận ra là bạn trai của em họ, lần trước có khoe ảnh chụp cho cô.
Mà bóng dáng cao lớn mặc áo blouse trằng đứng phía bên kia giường bệnh là Trần Phong Sinh.
Nghe được tiếng bước chân, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Lại đây!”
“Ừm..” Trương Tiểu Du gật đầu, có chút ngại ngùng.
Không ngờ em họ gọi điện nói là mình bị tai nạn xe đang ở bệnh viện, còn đến đây tìm anh, cô nhíu mày chất vấn: “Linh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Chu Thị Linh gãi gãi đầu, bạn trai nhỏ bên cạnh cũng xấu hổ cúi đầu ‘Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Trương Tiểu Du cuối cùng cũng hiểu là không phải tai nạn xe cô gì cả, càng không phải do người khác gây nên, mà là đôi tình nhân nhỏ này, trong lúc đang cãi nhau, em họ nhảy từ chỗ ngồi sau xe xuống, khiến cho chân nhỏ bị gãy. Cho nên chính là tự mình làm mình bị thương.
Cô lúc trước cũng đã từng trải qua gia đoạn này, cho nên hành động mất lí trí của em họ cũng không có có gì bất ngờ, chỉ là nghe xong vung tay đánh một cái Nhìn Trần Phong Sinh hai tay đúng vào túi áo blouse, cô mím môi, theo lý mà nói cách trường học của Chu Thị Linh cũng có vài bệnh viện, tại sao lại cố tình chạy đến bệnh viện tư nhân xa nhất, Trương Tiểu Du tức giận lớn tiếng nói: “Tại sao em gặp chuyện lại không tìm chị trước, rồi mới gọi điện thoại!”
“Tìm chị thì có ích gì, anh rế là bác sĩ, đương nhiên là phải tìm anh r rồi!”
Chu Thị Linh dùng giọng điệu hợp tình hợp lý nói: “Lúc em được đưa đến bệnh viện, anh rể cũng đã dặn dò bác sĩ khoa chỉnh hình hết rồi, tiền thuốc men cũng đã xong luôn rồi!”
Trương Tiểu Du cần môi: “Em gọi anh ta là gì?”
Lúc mới đến quá sốt ruột, không để ý đến cách gọi của em họ, lúc này nghe em ấy gọi một tiếng anh rế, lỗ tai giống như có con côn trùng kêu ong ong.