"Ngọc Anh à, cậu làm gì vậy?"
Trương Tiểu Du đang ngồi xếp bằng trên sô pha ở bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ.
Lam Ngọc Anhlau miệng, cầm một tờ khăn giấy và nhanh chóng thu dọn, cô còn chưa làm xong, điện thoại đã báo có tin nhắn, cô cầm lên xem, suýt nữa ném điện thoại ra ngoài.
Hoàng Trường Minh: "Nếu như em không có thói quen dọn dẹp, em có thể để lại "Tôi không có!" Lam Ngọc Anhgần như soạn tin nhắn và gửi ngay lập tức.
Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cô bình tĩnh lại, soạn một tin nhắn khác và gửi đi: "Để ở chỗ của tôi, chiều tối sẽ tới bưu điện gửi cho anh!" Hoàng Trường Minhvẫn trả lời nhanh như trước: "Không cần, khi rảnh tôi sẽ tự mình qua lấy."
Lam Ngọc Anh nhìn tin nhắn, hơi hoang mang.
Nhưng ngẫm lại một chút, anh thích làm thế nào thì tùy, tính cách bá đạo như vậy thì chuyện gì đã quyết định cũng không làm lung lay được, cô đặt điện thoại di động xuống tiếp tục xem ti vi.
Ngày thứ hai được nghỉ, buổi chiều Trương Tiểu Du nhận điện thoại rồi đi ra ngoài, gần tối mới chạy về mà đầu đầy mồ hôi.
Lam Ngọc Anhđưa một ly nước qua, sau khi nghe thấy cô ấy báo cáo đi ra ngoài làm gì, cô rất kinh ngạc: "Cá nhỏ, cậu tìm được nhà rồi?" "Đúng vậy!" Trương Tiểu Du uống một ngụm nước "Ở đâu vậy?" Lam Ngọc Anh vội hỏi.
lớn.
Trương Tiểu Du sau khi uống nước xong, mạnh mẽ lau miệng: "Ở phía sau trung tâm hội nghị triển lãm, đợi chút, tớ cho cậu xem ảnh!"
Nói xong liền lấy ảnh chụp trong điện thoại di động ra đưa cho cô xem.
Lam Ngọc Anhxem mỗi tấm một lần, ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi: "Cá nhỏ, cậu chắc chắn căn nhà này chỉ có bốn triệu?" "Đúng vậy! Cậu nói xem có phải tớ nhặt được kho báu không?" Trương Tiểu Du đắc ý nhưởng mày nói.
"Đúng....
Lam Ngọc Anhgật đầu, đâu chỉ nhặt được kho báu, cô còn có chút nghi ngờ có phải đầu của chủ nhà bị cửa kẹp rồi không
Chỗ của căn nhà này còn tốt hơn so với nhà của cô, hơn nữa còn là hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách thì sáng sủa, ánh sáng trong hình rất tốt, thiết bị được lắp đặt cũng rất hiện đại, đồ gia dụng trong nhà đều đầy đủ hết, nhưng giá cả chỉ đắt hơn căn nhà hiện tại của cô bảy trăm ngàn....
Trước đây họ đã tìm rất nhiều nhà, nguyên nhân rất lớn mà mãi không tìm được đó là kinh phí trong túi của Trương Tiểu Du cũng giống cô đều có hạn.
Nhà tốt không thuê nổi, nhà rẻ thì thấy chướng mắt, cho nên vẫn chen chúc ở đây với cô.
Nghĩ đến đây, Lam Ngọc Anhlo lắng hỏi: "Cá nhỏ, căn nhà này rẻ như vậy, không phải bị lừa chứ?" "Yên tâm yên tâm, chắc chắn không bị lừa đâu!" Trương Tiểu Du lắc đầu như trống bỏi, nói rõ: "Đích thân chủ nhà nói mà, tớ không cần giao tiền đặt cọc, chỉ cần đưa tiền thuê nhà vào mỗi tháng là được!"
Lam Ngọc Anhnghe xong, càng thêm lo lắng.
Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
Trương Tiểu Du vui vẻ chạy tới, ôm vai cô: "Ai nha, yên tâm đi! Thật ra đây là một người bạn khá giàu có của tớ, trong tay có nhà không ai ở, thấy tớ không có nhà ở liền để tớ ở thôi, tiền thuê nhà gì đó đều giảm giá!" "Được rồi..." Lam Ngọc Anhnghe thấy vậy, lúc này mới gật đầu.
"Đúng rồi, Ngọc Anh, ngày mai tớ sẽ dọn qua đó!" Sau đó Trương Tiểu Du lại tuyên bố thêm một chuyện.
"Nhanh như vậy sao!" Lam Ngọc Anhkhẽ hô lên.
"Ha ha, có phải không nỡ xa tớ không? Không sao đầu, cách đây cũng không xa, đợi cậu được nghỉ thì tới tìm tớ chơi thôi!" Trương Tiểu Du lắc vai cô, cười khó hiểu.
Trương Tiểu Du chắc chắn là người thuộc phải hành động, bảo mai chuyển là mai chuyển liền.
Mới sáng sớm, đã dọn đồ vào vali xong, sau đó đón xe taxi đã hẹn trước, nhanh chóng rời đi.
Lam Ngọc Anhcũng trở lại đi làm, nên chỉ có thể tiễn cô ấy tới dưới lầu, may mà không có nhiều đồ lắm, lúc lên lầu cô lại phát hiện cửa căn nhà đối diện đang mở, cũng có người đang bọc lớn bọc nhỏ chuyển đồ, còn có đồ gia dụng.
Thấy hàng xóm đi tới, cô thuận miệng hỏi: "Chị ơi, các chị cũng dọn nhà à?"
Đối phương là chị gái tốt bụng đã báo cảnh sát trong vụ phá cửa lần trước.
"Đúng rồi!" Hàng xóm trực tiếp gật đầu.
"Sống ở đây thấy không hợp hay sao a?" Lam Ngọc Anhkinh ngạc, tiếp tục hỏi: "Em nhớ lần trước chị nói đã thanh toán tiền thuê nửa năm rồi mà, mới được bao lâu đâu, chưa tới thời hạn nhỉ?" "Ai, đừng nói nữa!" Hàng xóm nghe vậy, thở dài: "Đúng là đã nộp tiền thuê nửa năm, nhưng bà chủ nhà đã bán phòng cho người ta, trả lại toàn bộ tiền thuê, kêu chị nhanh dọn đi, chị cũng không còn cách nào khác!"
Lam Ngọc Anhgật đầu, đây là điều khó tránh khỏi khi mướn phòng, ai gặp phải thì thật không may.
"Nghe nói phòng này còn bán với giả đắt nữa, cao hơn giá thị trường nhiều! Cũng không biết người mua nghĩ gì, lại chạy tới đây mua phòng, tổn thất của nhà chị cũng được là người ta bồi thường, không còn cách nào, bây giờ thật sự không hiểu nổi kẻ có tiền mà!"
bg-ssp-{height:px}
Lam Ngọc Anhan ủi hai câu, nhìn thời gian thấy sắp trẻ rồi, cô không nói nữa liền đi vào cửa.
Bởi vì quan hệ hợp tác, khó tránh khỏi bị giám đốc gọi đến Hoàng thị chung.
Chỉ có điều lần này vào phòng họp, không phải Hoàng Trường Minhđang ngồi bên trong, Phan Duy cũng chả thấy đâu, mà là một người có vẻ như là thư ký.
Thấy sự nghi ngờ của mọi người, đối phương cười giải thích: "Tổng giám đốc Hoàng đi công tác ở bên ngoài, một tuần sau sẽ về, cho nên lần này tạm thời do tôi thay thế!" "Vậy à!" Giám đốc liên tục gật đầu.
Lam Ngọc Anhcúi đầu, thì ra là đi công tác rồi.
Kết thúc cuộc họp xong, đi tới thang máy, cô nhịn không được nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đang đóng.
Trong đầu bỗng nhiên có cảm giác mất mát mơ hồ xẹt qua.
Lam Ngọc Anhkinh ngạc, vội vàng xua tay, chẳng lẽ hiện tại cô còn trông mong gặp anh.
น
Mặt trời mọc rồi lại lặn, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại.
Lam Ngọc Anhchỉ về nhà rồi tới công ty, sau khi hàng xóm trước kia dọn đi, thì căn nhà trở nên trống trải và lộn xộn.
Lúc tan làm trở về, cửa mở rộng, vách tường bên trong lại được quét sơn lần nữa, công nhân đang dọn đồ dùng mới vào, hơn nữa đều là hàng hiệu, không biết lúc nào sẽ dọn vào ở.
Truyện Kiếm Hiệp
Nhớ tới trước đây chị hàng xóm nói là một kẻ có tiền, cô cười nghĩ đúng là vậy thật.
Trời gần tối, Lam Ngọc Anhlệ thân thể mệt mỏi lên lầu.
Cuối cùng cũng lên tới tầng cao nhất, cô cúi đầu lấy chìa khóa từ trong túi ra, chợt nghe có tiếng bước chân từ dưới lầu truyền tới, càng ngày càng gần.
Lam Ngọc Anhkhông biết vì sao cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc.
Sự vững vàng này chỉ có những doanh nhân mới có, nhanh mà không loạn.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, chỗ hành lang nơi có đèn cảm biến đang sáng, một bóng người cao lớn dần lọt vào trong tầm mắt, sau đó là đường nét gương mặt cương nghị, đôi mắt sâu thẳm và khỏe môi mỏng hơi mím.
Một tay đút túi quần, ống quần theo động tác leo cầu thang hơi nhích lên để lộ đôi tất màu đen.
Lam Ngọc Anhngạc nhiên đứng tại chỗ, lập tức cắn mỗi: "Anh..."
Hoàng Trường Minhkhông để ý phản ứng của cô, mà lướt thẳng qua người cô, đứng ở đối diện, sau đó cũng móc ra một cái chìa khóa.
Chìa khóa được đưa vào chính xác.
Sau đó...
"Cạch
Cửa đổi diện được mở ra.
Lam Ngọc Anhmở to hai mắt nhìn.
.