Chương
“Anh đã quên không dùng biện pháp còn gì” Trương Tiểu Du trả lời không cần suy nghĩ, thậm chí gần như là một chuyện tất nhiên “Trước đó em cũng đã uống nó sao?“ Ngón tay Phong Sinh càng siết chặt hơn Trương Tiểu Du mím môi thành thật nói: “Hai lần đó đều là khoảng thời kỳ an toàn…”
‘Yết hầu của Trần Phong Sinh nổi lên hai lần, suy tư nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên, anh ném mạnh hộp thuốc lại vào thùng rác, nhặt chiếc áo sơ mí và áo khoác trên sản nhà lên: “Anh có việc phải làm ở bệnh viện, em tự đi làm nha!”
Anh lạnh lùng nói, rồi bước ra khỏi phòng ngủ luôn.
Có tiếng đóng cửa nặng rề truyền tới từ lối vào, như thể cả tấm kính cửa sổ cũng đang rung chuyển theo vậy.
Trương Tiểu Du đứng một mình trong phòng một lúc mới định thần lại, cảm giác thân mật tối hôm qua trong không khí dường như vẫn chưa tiêu tan hết, cô ấy sờ lên cái bụng đang đói meo của mình rồi ngồi xuống giường với vẻ mặt tức giận.
Ai là người không ăn sáng sau khi ngủ dậy chứ.
Mang theo máy ảnh chạy gần một ngày, Trương Tiểu Du trở lại đài truyền hình giao xong máy móc cuối cùng cũng có thể thở phảo nhẹ nhõm được rồi, còn có nửa giờ nữa là tan tầm, cô từ trong túi lấy điện thoại di động ra kiểm tra, đến nửa dòng tin tức phía trên cũng không có.
Nếu như bình thường, thì Trần Phong Sinh lúc này đã gọi điện thoại tới cho cô rồi chứ.
Nghĩ đến sáng nay lúc anh ta quay người bỏ đi rồi đóng sâm cửa, Trương Tiểu Du mím môi, quay mặt nhìn về phía bên cạnh: “Tô Yến, đợi đến khi tan ca tôi sẽ cùng cô đi gặp Linh Nhỉ nha!”
“Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao?” Tô Yến vẻ mặt như đang nịnh bợ: “Cô chẳng phải muốn về nhà để đi cùng với “Cầm Thứ” của cô sao, tự nhiên lại có thời gian cho tôi vậy?
“Ai muốn đi cùng với anh ta chứ!” Trương Tiểu Du lúng túng la lên.
Sau khi tan tầm, hai người đi tàu điện ngầm đến bệnh viện tư nhâi trước cô ấy ở chỗ này đã nhìn thấy Tô Yến và Trần Hoài Nam cãi nhau, Linh Nhi cũng được chuyển đến phòng bệnh cao cấp nhất của nhi khoa.bg-ssp-{height:px}
Lúc bọn họ tới, dường như Trần Hoài Nam vừa mới đi khỏi, trong phòng bệnh đều là búp bê và đồ chơi Linh Nhỉ mặc quần áo bệnh nhân rõ ràng đang rất phấn khích, nằm tay Trương Tiểu Du, không ngừng nói với cô ấy rằng mình có ba, còn cầm búp bê nói với cô ấy là ba đã tặng nó cho cô bé,… nhưng sắc mặt Tô Yến đứng bên cạnh thì trở nên tái nhợt, mỗi một tiếng “bố” của con gái, đối với cô ấy mà nói đều là sự day dứt Ra khỏi phòng bệnh, Trương Tiểu Du thở dài nắm tay Tô Yến.
Tô Yến sụt sịt, lắc đầu cười với cô.
Sau khi từ trong thang máy đi ra, tâm trạng của Tô Yến đã ổn định hơn, hai người đang nói chuyện sẽ ăn gì ở gần đây cho bữa tối, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó,Tô Yến chỉ tay vào một nơi nào đó rồi nói với cô ấy: “Phía trước hình như là bác sĩ Phong Sinh, nhưng bên cạnh anh ấy..”
Tô Yến đang nói đột nhiên im lặng, biểu cảm trên mặt có chút khó chịu, cố gắng lôi kéo cô ấy chuyển hướng sự chú ý.
Nhưng Trương Tiểu Du đã nhìn thấy, phía trước người đang đứng bên cạnh một chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ chính xác là Trần Phong Sinh, lúc này đã cởi áo khoác blue trắng ra, thay vào đó là một bộ trang phục bình thường, trước mặt anh ta còn có một cô gái xinh đẹp dáng người thướt tha.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác sáng màu và quần tây cắt cúp, đi giày cao gót, trông rất có khí chất, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là trang điểm trông rất tỉnh tế, càng nhìn càng thấy cuốn hút.
Xem ra, người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh ta không biết xấu là gì…
Người phụ nữ đó tỉnh tường nhận ra được sự chú ý bởi vì cô ta đang đứng đối diện với bọn họ, cầm chìa khóa xe hỏi: “Bác sĩ Phong Sinh, người quen của anh sao?”
Trần Phong Sinh nghe thấy vậy, thì nghiêng đầu nhìn lại Trương Tiểu Du bàn tay nắm chặt, bỗng nhiên cảm thấy như sự việc lại một lần nữa lặp lại, ở câu lạc bộ giải trí cũng từng có một vở kịch tương tự như này.
Chỉ khác là lần này, Trương Phong Sinh không hờ hững nói không quen biết nữa, mà là trực tiếp mở cửa xe lái phụ rồi nói “Chúng ta đi thôi!”
Chiếc xe màu đỏ chạy ra khỏi bệnh viện lúc hoàng hôn và nhanh chóng biến mất.
“Cá Nhỏ, cô không sao chứ?” Tô Yến thăm dò hỏi.