Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 1290

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Trần Văn Sáng dường như tất hiếm khi cười, khẽ gật đầu với cô ấy như lời đáp lại, sau đó nhìn em trai mình: “Phong Sinh, anh đã kiểm soát hết những người trong đó và anh sẽ bàn giao lại cho công an địa phương về hành vi mua bán nội tạng!”

“Anh cả, anh vất vả rồif’ Trần Phong Sinh cong môi nói.

‘Để tìm thấy cô ấy một cách nhanh chóng và chính xác nhất, hoàn toàn là nhờ vào anh trai Trần Văn Sáng của anh ấy.

Chu Thị Linh nói gì qua điện thoại nghe không rõ lầm, chỉ biết cô ấy ra ngoài bán thận chứ không biết bán ở đâu nên sau khi ra khỏi thành phố anh ấy n gọi điện cho anh cả nhờ bên quân đội dùng thiết bị điều tra đặc biệt nhanh chóng xác định vị trí của cô ấy.

“Xem ra con dâu của cậu Trần nhà chúng ta không giống với những nhà bình thường khác, thật là hiếu biết!” Trần Văn Sáng nhướng mày nói đùa, sau đó nghiêm túc nói: “Anh cũng cần tập trung giải quyết chuyện này để không xảy ra những sự việc tương tự trong thị trấn nữa, tốt nhất nên quét sạch các giao dịch chợ đen một lần! Phong Sinh, Cá Nhỏ, nếu có cơ hội thì một ngày nào đó anh và chú hai sẽ tặng quà cưới cho hai người!”

“Cảm ơn anh cả” Trương Tiểu Du xấu hổ nói Một người linh bước tới nhanh chóng và gọn gàng chào và báo cáo, sau đó nói: “Đội trưởng, tất cả nhân viên trong bệnh viện đều đã được áp giải lên xe!”

“Lập tức xuất phát”” Trần Văn Sáng lãnh đạm nói, sau đó sải bước đến chiếc xe Jeep.

Dàn xe quân sự hùng hậu nhanh chóng khuất bóng ở phía cuối con phố.

Trương Tiểu Du được Trần Phong Sinh bế lên ghế lái phụ, theo hướng cô ấy chi thì hơn mười phút sau xe dừng lại trước một nhà dân.

Sau khi phanh xe, Trần Phong Sinh rút chìa khóa xe ra, đi vòng qua phía trước mở cửa xe đồng thời cúi người tháo dây an toàn cho cô ẩy.

Trương Tiểu Du liếc nhìn khung cửa sổ nhà cô ở trên lầu, vội nói: “Cầm Thú, làm gì vậy? Đế em tự mình lên lầu đi!”

Trần Phong Sinh làm như không nghe thấy cứ như vậy ôm cô ấy, sau đó tiện tay đóng cửa xe lại Sau khi khóa xe, anh ấy sải bước đi vào bên trong,bg-ssp-{height:px}

Nhìn thấy bước từng bước lên bậc thang, nhịp tim của Trương Tiểu Du cũng nhảy nhanh hơn.

Khi đi lên tầng ba, cô nhìn thấy em họ đứng chống nạng ở góc cầu thang với vẻ mặt lo lắng, sau khi nhìn thấy Trương Tiếu Du được Trần Phong Sinh ôm, cô ấy lập tức phấn khích bước tới: “Chị, chị không sao chứ?”

Chu Thị Linh vội vàng kiểm tra một lượt, sau khi chắc chản rằng cô không sao, cô ấy mới yên tâm, Nắm chặt tay cô, cô ấy vừa khóc vừa mừng, vừa bực vừa nói: “Chị ơi, cuối cùng chị cũng về rồi! Em lo quá. Sau khi chị ra ngoài, em hối hận vì đã không ngăn cản chị. Cũng may bây giờ chị không có chuyện gì, nếu không, em sẽ hối hận đến chết vì cách thức tồi tệ mà xem nghĩ ra! Anh rể, anh thật sự quá đỉnh, embiết anh chắc chắn có thể cứu được chị về mài”

Trương Tiểu Du nghe đoạn trước thì vẫn còn cảm động, nhưng khi nghe thấy lời nịnh nọt phía sau, khóe miệng cô giật giật hai lần.

Nhìn lên lầu, cô cau mày hỏi: “Ồn ào quá, ở nhà có chuyện gì vậy?”

Mặc dù vẫn còn vài bước, nhưng có thể nghe thấy tiếng ồn bên trong qua cửa an ninh.

“Còn cái gì nữa, đám người đó lại tới đây rồi!” Chu Thị Linh sửng sốt, tức giận đến đỏ cả mắt nói: “Đúng là quá đáng mà, không cho người ta cơ hội nghỉ ngơi. Ngày nào cũng phải đến gây rối! Bọn chúng ép em phải chạy ra ngoài, nhưng lại nói chuyện này không đến lượt đứa nhóc như em can thiệp!

Trương Tiểu Du khi nghe thấy điều này, cô cực kỳ lo lắng: “Cầm thú, anh mau thả tôi rat”

Trần Phong Sinh tựa hồ không có nghe nói động đậy, chỉ là nhướng mày ôm cô tiếp tục đi lên.

Xoay chia khóa mở cửa an ninh, nhìn xung quanh là các dì và chú đang ngồi trên ghế sô pha vây quanh đều không nói được lời nào, chỉ đành cúi đầu để mặc những người này sỈ vả Người di tính tình cáu gắt, không nhịn được đứng lên nói với mọi người rằng: “Tiền của hai vợ chồng chúng tôi không lấy được đâu, nhìn cái gia đình này thì lấy đâu ra trả nợ!”

“Chuyển hết đô đạc trong nhà đi có ích gì? Đáng giá bao nhiêu tiền chứ!”

Một người trong số họ không khách khí mà trả lời: “Chúng tôi bị lừa hết tài sản trong nhà rồi. Ai nấy đều nghèo cả. Chỉ dựa vào chút lương ít ỏi này, tiết kiệm từng này tiền phải mất bao nhiêu năm chứ? Chúng tôi tin tưởng ông Chu, vì vậy chúng tôi mới rút tiền! Ông Chu lúc đó đã đảm bảo với chúng tôi, bên ông ta chắc chán sẽ không có vấn đề gì, còn viết giấy bảo đảm!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio