Chương
Trương Tiểu Du sững sờ, trong tiềm thức tiến lên hai bước, chỉ có như vậy bóng dáng mới hoàn toàn lộ ra trước mắt bọn họ.
Cô ấy vừa rồi chỉ núp ở cạnh cửa không tiến lên, trên mặt đất chỉ có cái bóng kéo dài bởi ánh sáng, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Làm sao anh biết là em vậy?
“Em hóa thành tro anh cũng nhận raI” Trần Phong Sinh đang ngồi khoanh chân trên ghế: Ai lại đi so sánh như thế chứ?
Nhìn thấy cô đứng cạnh ở cửa, Trần Phong Sinh nhíu mày: “Sao em không vào!”
Trương Tiểu Du liếc nhìn Cố Yên đang nhìn mình chảm chảm, nhún vai và bước vào.
Cố Yên cố ý phớt lờ cô ấy, tự ý nói: “Anh Phong Sinh, những gì em nói vừa rồi, anh phải ghi nhớ trong lòng nhé, đừng căng thẳng với bác Trần như vậy nữa, mà hãy chủ động quay lại nói vài câu nhẹ nhàng đi. Em nghe bố em nói, lần này bác ấy thực sự rất tức giận!”
“Tôi sẽ tự mình nói chuyện” Trần Phong Sinh nhẹ giọng nói.
Cố Yên đột nhiên quay lại hỏi cô: “Anh Phong Sinh đang trực ca, cô là vợ mà lại tay không đến đây sao?”
“Hả?” Trương Tiểu Du ngẩng đầu.
Cổ Yên mặc kệ cô ấy, nhưng lại cười ngọt ngào với Trân Phong Sinh, c¡ đầu lấy trong túi ra một cái hộp giữ nhiệt: “Anh Phong Sinh, em kêu cô ở nhà làm chút cháo cho anh. Anh làm toàn đồ bổ dưỡng đấy”
vất vả, ăn một chút lót dạ đĩ, trong này.
“Cháo xương bò sao? Trần Phong Sinh nhướng mày.
“Ừmf” Cố Yên cười càng ngọt ngào hơn: “Mùa này ăn cháo xương bò rất tốt Nó được vận chuyển bằng đường hàng không từ New Zealand về! Anh Phong Sinh, mau thử đi!”
Trần Phong Sinh vươn tay nhận lấy, khế mở nắp ra: “Có mùi thơm”bg-ssp-{height:px}
Trương Tiểu Du ngồi trên ghế bên cạnh liếc mất nhìn anh ấy đang đổ cháo vào nắp hộp, tựa hồ định nếm thử, cô vừa muốn quay mặt đi thì đã thấy anh ấy đem cháo tới: “Cô Trần, ăn đi!”
Trương Tiểu Du sững sờ, đưa tay nhận lấy với vẻ mặt ngẩn ngơ.
Trước mặt là Cố Yên đang có vẻ mặt không thể tin, cô cũng không giả vờ.
dè dặt mà hớp một ngụm lớn, tuy rằng buổi tối cô ấy đã ăn một bát mì bò lớn, nhưng một bát cháo như này vẫn có thể ăn hết được.
Đúng là xương bò được vận chuyến bằng máy bay bên nước ngoài về, và tay nghề của đầu bếp cũng rất tốt, hương vị thật sự khác biệt!
Trương Tiểu Du chép miệng đánh giá thật lòng: “Thật sự rất ngon!”
“Vậy thì ăn bát nữa đi, vẫn còn nhiều!” Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh nhếch lên một nụ cười, anh ấy vươn tay đấy cái hộp giữ nhiệt trước mặt cô.
Trương Tiểu Du liếc nhìn sắc mặt đang tái xanh của Cố Yên, gật đầu cười “Ừmfr Bị hai người cố tình phớt lờ như thế này, Cố Yên nắm chặt bàn tay, muốn lên cơn thịnh nộ nhưng vẫn cố gắng hết sức chịu đựng, sau khi nghĩ ra điều gì đó, cô ta vội quay sang cười tươi như hoa, lại cúi đâu lấy ra một chiếc áo trong túi “ Anh Phong Sinh ơi, hôm nay em đến trung tâm mua sắm và thấy một chiếc áo sơ mi rất hợp với anh. Đó là màu xám than mà anh thường mặc và còn là số lượng có hạn. Chỉ có một chiếc duy nhất trong cửa hàng, anh xem có thích không?”
Cuối cùng, cô ta còn nghiêng đầu và hỏi Trương Tiểu Du một cách ngây thơ: “Từ góc độ là vợ của anh Phong Sinh, cô cảm thấy thế nào?”
Khoé miệng của Trương Tiếu Du run rẩy.
Khi Cố Yên lấy nó ra, cô ấy chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra nó. Đó là chiếc áo mà cô ấy rất thích ở trung tâm thương mại vào lúc đó, và còn chịu đựng đau lòng là sẽ dùng thẻ tín dụng trả góp để thanh toán, nhưng cuối cùng lại bị đối phương mạnh mẽ đoạt mất!
Cô ấy có thể hiểu được, đây rõ ràng là muốn đối chọi với mình!
Cố ý dành giật chiếc áo sơ mi mà mình muốn mua cho Trần Phong Sinh, sau đó chạy tới đưa cho anh ấy, tồi để cho mình nhìn thấy anh ấy mặc nó.