Chương
“Đẹp phết đấy, anh rất thích”
Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh nhìn cô với ánh mắt vô cùng thân mật, anh nhàn nhã cong môi: “Cuối cùng cũng ra dáng một người vợ rồi!”
Câu nói cuối cùng này của anh đã khiến cho Trương Tiểu Du tim đập loạn nhịp, giống như một kẻ tiểu nhân đang lo lắng bồn chồn. Tiểu Du nhìn dáng vẻ đang giơ tay chỉnh lại cổ tay áo của anh, cô cắn cản môi: “Anh thích thật sao?”
“Ừm” Trần Phong Sinh gật đầu.
Trương Tiểu Du nhìn thấy ý cười trên môi anh lan tràn đến cả lông mày.
khóe mắt, trông không giống như đang nói dối để dỗ dành cô. Trong lòng cô.
bỗng chốc trào dâng hạnh phúc, thế nhưng vẫn chưa chắc chắn, cô lại nhỏ giọng nói: “Nhưng mà giá của chiếc áo sơ mi này rất rẻ, em biết bình thường anh đều mặc đồ có thương hiệu rõ ràng, cái áo này còn chẳng phải của thương iêu nào, chỉ là một chiếc áo mà em mua ở một cửa hàng đang giảm giá bên đường. Còn chiếc áo của cô Cố Yên là được mua trong trung tâm thương mại, giá rất đắt, lại còn là phiên bản giới hạn nữa.
“Sao có thể giống nhau được, đây là áo em mua mà!” Trân Phong Sinh cất giọng nói trầm khản ngất lời cô.
Lông mi của Trương Tiểu Du khẽ run run.
Bởi vì là đô cô mua, vậy nên mới không giống nhau sao?
Cô giả vờ như vô tình quay mặt đi, thầm hít thở một hơi, cảm giác giống như tất cả mọi tế bào trong cơ thế đều đang reo hò vui sướng.
Dưới ánh đèn, anh đứng đó, dáng người tam giác ngược, lại thêm ngũ quan xuất chúng, cho dù chỉ là một chiếc áo sơ mi bình thường, khi mặc trên người anh cũng bỗng chốc trở nên cao cấp hơn nhiều. Đúng là người đẹp trai thì mặc cái gì cũng ngầu và đẹp.
Trương Tiểu Du liếc nhìn chiếc sơ mi vẫn luôn bị bỏ lại trên bàn: “Vậy áo của cô Cố Yên mang tới thì phải làm sao?”
“Lần sau khi tới thị trấn thì hãy mang cho chú của em mặt Sinh thẳng thản nói.bg-ssp-{height:px}
Trương Tiểu Du ngây người Áo hai trăm nghìn thì còn mặc được, nhưng nếu là áo hai mươi triệu thì có lẽ chú cô phải treo lên thấp hương thờ cúng mất!
Trần Phong Trần Phong Sinh đưa tay về phía cô ra hiệu: “Lại đây, giúp anh cởi chiếc sơ mi này ra. Đang trong giờ làm việc ở bệnh viện không mặc được!”
Nếu như là bình thường thì cô chắc chắn sẽ không thèm để ý đến anh, thế.
nhưng lúc này đây nhìn thấy anh đứng đó, trên người mặc chiếc áo sơ mi mà cô mua, đôi mắt đào hoa với con ngươi màu trầm đục, cô không kìm lòng được mà bước tới Khi lại gần anh, Tiếu Du còn có thế ngửi được mùi thơm của áo mới.
Trương Tiểu Du kiếng chân lên, sau đó giúp anh cởi từng chiếc cúc áo.
Trần Phong Sinh đứng đó, dáng đứng tùy ý và nhàn nhã, anh cúi đầu dõi theo từng động tác của cô, không kìm lòng được mà đưa tay lên vuốt ve mái tóc ngắn của cô, yếu hầu khẽ lên cử động: “Tiểu Du, nuôi tóc dài đi!”
“Tại sao?” Trương Tiểu Du ngước đầu nhìn lên.
Ngón tay Trần Phong Sinh khẽ luồn qua mái tóc cô, trong đôi mắt đào hoa ngập tràn ý gian tà: “Anh thích tóc dài, khi làm chuyện đó sẽ có cảm giác hơn”
“Thực ra cũng không phải chỉ vì điều này, nguyên nhân chủ yếu chính là anh thích vuốt tóc cô. Mặc dù có rất nhiều người đàn ông có niềm đam mê mãnh liệt đối với tóc dài, nhưng anh thì cũng bình thường, chỉ là anh cảm thấy nếu như tóc dài hơn một chút thì anh có thể vuốt lâu hơn.
Sở thích gì kì quặc vậy!
Nghe anh nói vậy, Trương Tiểu Du thầm oán thán trong lòng, nhưng mặt thì đã ửng đỏ tự bao giờ: “Anh có thể nào đừng ngày nào cũng nói mấy lời này được không hả!”
“Có thết” Trần Phong Sinh lên tiếng đồng ý, nhưng ngay giây sau đã nghiêng đầu xuống cản nhẹ vào tai cô: “Anh còn muốn làm chuyện đó với em ngay bây giờ đấy”