Chương
Trần Phong Sinh cau mày: “Ừm”
Trương Tiểu Du há miệng, còn muốn hỏi anh tiếp thì đã bị anh giục: “Ăn nhanh đi, ăn xong thì đi ngủ!”
Trần Phong Sinh ăn nhanh, vùi đầu vào hộp cơm, ăn xong liền ném hết hộp cơm và đũa vào thùng rác gần đó, sau đó nâm tay cô kéo lên giường.
Trương Tiểu Du không nói nên lời, bên ngoài lều trời vừa tối Vì sợ sẽ liên quan đến vết thương ở chân của anh nên cô không dám giấy dụa, cũng khiến anh thực hiện được ý đồ, sau khi ôm vào ngực, anh cúi đầu hôn một trận.
Trương Tiểu Du gần như nố tung, xấu hố lau miệng.
Lại không đánh răng mà hôn cô!
Sáng hôm sau, xe cấp cứu từ thị trấn đến, Trương Tiểu Du cùng Trần Phong Sinh đến bệnh viện để chụp phim.
Rất may, như nhận định ban đầu của các bác sĩ đội y tế khu vực thiên tai, không có vết nứt gãy xương nhưng các mô mềm đều bị thương, chỉ cần bôi thuốc bên ngoài là đỡ, còn lại chú ý vết xước.
Sau khi trở về từ vùng thiên tai, bước xuống xe thì thấy rất nhiều người lính mặc quân phục đang chạy băng băng.
Nhìn thấy cậu thanh niên đang chạy trong đó, Trương Tiếu Du vội vàng gọi với theo: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cậu thanh niên chỉ vào hướng núi gần cô: “Đội cứu hộ đã tìm thấy hơn chục.
người sống sót từ đống đổ nát phía trước, hình như là ở nhà xưởng, khi động đất xảy ra, rất nhiều người đã bị chôn vùi dưới tầng hầm!”
Trong lúc họ đang nói chuyện, một người lính bước nhanh đến chỗ họ, chiếc mũ quân trang trên đầu hơi lệch: “Bác sĩ Sinh, vừa tìm thấy một người sống sót, chân bị một hòn đá đè lên không thể cử động được, đội cứu viện đang cố gắng để tìm đường, nhưng nạn nhân bị nhồi máu cơ tỉm nặng, giờ có triệu chứng khó thở và nôn ra máu! Vì phía dưới quá nguy hiểm, tạm thời đỡ bằng đệm bơm hơi, cũng không trụ được lâu, gần như là đang nguy hiểm đến tính mạng, hiện giờ không có bác sĩ nào dám xuống”
Tình người vào lúc này được thử thách.bg-ssp-{height:px}
Mặc dù bác sĩ cũng có trách nhiệm trên vai nhưng suy cho cùng ai cũng là người thường, có cảm xúc, có sợ hãi, không phải ai cũng có thể sẵn sảng hy.
sinh như một người linh để bảo vệ Tổ quốc và nhân dân bất cứ lúc nào được.
“Tôi đi!” Trần Phong Sinh không chút do dự nói.
“Phong Sinh.”
Trương Tiểu Du nắm lấy bàn tay to của anh, nhìn xuống chân đang bị thương của anh: “Chân của anh còn đang bị thương!”
“Trên đường gập ghềnh này, vết thương được băng lại ở bệnh viện có dấu hiệu chảy nhiều máu, dù sao vết thương rất dài và sâu, phải khâu hơn mũi, nếu tham gia cứu hộ lần nữa, có thế bị thương nặng hơn.
“Không sao, hiện tại quan trọng nhất là cứu người” Trần Phong Sinh cong môi cười, sờ đầu cô nói: “Cá vàng nhỏ, em trở về lều trại hoặc là đi phỏng vấn đi, hiện tại đã tìm được người sống sót mới, cần phải gửi tin về trường quay, anh không sao đâu, cứu hết người anh sẽ đến!”
Nói xong muốn đi theo người lính.
Trương Tiểu Du không buông tay, ngược lại còn nằm chặt lòng bàn tay to lớn của anh, nhìn đôi môi mỏng của anh khẽ giật, biết anh nhất định là tưởng lâm muốn ngăn cản, nên nhanh chóng nói: “Em đi cùng anh!”
Cô có thể hiểu mong muốn cứu người hấp hối và chữa lành vết thương của anh, cũng ngưỡng mộ sự quyến rũ của người đàn ông này khi bất chấp nguy hiểm vào lúc này, nhưng nỗi kinh hoàng dư chấn xảy ra ngày hôm qua, cô không muốn trải qua lân thứ hai, thay vì sợ hãi bên ngoài, tốt hơn là ở bên anh.
“Không được!” Trần Phong Sinh cau mày, không chút suy nghĩ cự tuyệt “Bên trong rất nguy hiểm, vừa rồi em còn không nghe thấy à? Giống như tòa ngày hôm qua, có thể còn nghiêm trọng hơn nữa, mặt sau còn có núi, hiện tại đều dựa vào đệm hơi, cực kì nguy hiếm, sẽ không còn may mản như hôm qua đâu!”