Chương
“Bà ngoại, con và cô Trương đã gặp nhau rồi!”
Tống Giai Lệ tiếp lời nói “A! Đã gặp nhau rồi?” Bà cụ nghe xong liền giật mình, có chút quan tâm nhìn về phía Trương Tiểu Du, “Vâng…” Trương Tiếu Du gật đâu “Tuần trước khi con vừa quay trở lại, con đã cùng với Phong Sinh còn có cô Trương ăn cơm!” Tống Giai Lệ chủ động đề cập đến, sau đó liền mỉm cười nói ‘Bà ngoại, không ngờ chớp mắt một cái đã trôi qua nhiều năm như vậy. Cũng đã lâu rồi con không đến thăm bà. Lần này con mang không ít thuốc bổ từ nước ngoài về, rất tốt cho sức khỏe của bà, bà nhất định phải nhớ dùng nhé! °
“Con đứa trẻ này thật là có tâm!” Trong mắt bà cụ mang theo ý cười.
Tống Giai Lệ rất khiến người khác yêu thích, ngọt ngào nói: “Bà ngoại, đây là việc con nên làm. Trước đây khi con còn đi học, không ít lần theo Phong Sinh đến chỗ bà ăn trực. Mỗi lần dù bà có bận đến đâu đều sẽ vào bếp làm cho bọn con một tô mì thịt bò! Cho đến bây giờ con đều cảm thấy trên đời này không có món mì thịt bò nào ngon hơn của bà làm! “
Quá nhiên, bà cụ đều bị cô ta nói đến mặt đây ý cười: ‘Haha, Giai Lệ, cái miệng nhỏ này của con đúng là ngọt!”
Bởi vì chuyện mà hai người nói đều là chuyện của trước kia, Trương Tiểu Du chưa từng tham gia vào, cũng không thể góp lời, chỉ có thế yên lặng ngồi một bên.
Dường như nhận thấy cô ấy đang rũ mắt xuống, bà cụ kéo lấy tay cô ấy, cười cười chủ động tìm chủ đê hỏi: “Cá nhỏ, bà nghe Phong Sinh nói rằng hai đứa đang có kế hoạch sinh con?”
“Vâng” Trương Tiểu Du đỏ bừng mặt.
“Văn còn xấu hổi” Bà cụ bắt đầu trêu đùa: “Từ khi hai đứa kết hôn, bà vẫn luôn thúc giục hai đứa sinh con. Bà trông ngày trông đêm cuối cùng cũng trông được đến ngày đó rồi! Mau cố gắng, nhanh chút sinh cho bà một đứa chắt để ôm đi. Con đừng có nghe Phong Sinh nói cái gì mà thích con gái. Con trai hay con gái đều tốt, bà đều sẽ đặt ở trong lòng bàn tay mà yêu thương! “
“Bà ngoại.. Trương Tiểu Du quả thực bị nói đến mức ngượng ngùng.
Không ngờ đến loại chuyện này, Trần Phong Sinh đều đã báo cáo với bà cụ rồi, giống như là sợ cô ấy sẽ hối hận vậy!
Bà cụ bật cười, hiền từ vỗ vỗ tay cô ấy: “Được được được, không nói nữa Có điều, con cố lên!”bg-ssp-{height:px}
Trương Tiểu Du lại cụp mắt xuống, nhưng so với vừa rồi, cả hai lỗ tai của cô ấy đều đỏ bừng, Biểu tình trên khuôn mặt của Tống Giai Lệ có chút không được tự nhiên, hẳng giọng nói: “Bà ngoại, lần này đoàn múa của chúng con biểu diễn lưu động trong nước. Con còn phải quay về tập luyện, không thế ở lại lâu nữa. Ngày khác con lại đến thăm bà! “
“Ừ, được!” Bà cụ gật đầu, sau đó nhìn sang cô ấy: “Cá nhỏ, con thay bà tiên Giai Lệ nhé!”
Không chỉ Tống Giai Lệ mà cả Trương Tiểu Du cũng nghe ra được, chỉ là một câu đơn giản tùy ý nói ra như vậy, nhưng bà ngoại đã thầm tỏ rõ thái độ, trong lòng bà đã coi cô ấy là cháu dâu, Cô ấy ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng: “Vâng!”
Từ trong phòng đi ra, Trương Tiểu Du và Tống Giai Lệ song song đi cạnh nhau trên con đường lát đá cuội dẫn đến cổng viện điều dưỡng, bóng hai người bị kéo dài trên mặt đất, nhìn thế nào cũng đều thấy có chút kỳ lạ.
Trương Tiểu Du vốn nghĩ rằng, cứ như vậy tiễn người tới cổng nói câu tạm biệt, là coi như hoàn thành xong nhiệm vụ.
Có điều sự im lặng vẫn là bị phá vỡ, Tống Giai Lệ đột nhiên nói: chiếc nhẫn của cô thật đẹp mắt!”
Trương Tiểu Du nghe thấy vậy liền theo tâm mắt của cô ta, cúi đầu nhìn ngón áp út bên tay phải của mình, chiếc nhẫn bạc đang nằm vững vàng ở đó.
Cô Trương, “Là Phong Sinh tặng sao?“ Tống Giai Lệ nhướng mày.
“Thực ra câu hỏi này là không cần thiết, khi ăn lấu vào buổi tối hôm đó, cô ta đã thấy hai người họ đeo hai chiếc nhẫn bạc cùng kiểu, rất rõ ràng là một cặp.
Trước đây khi đi nước ngoài du học, cuối tuần bọn họ thường đi dạo mấy sap hàng ven đường. Không chỉ một lần Tổng Giai Lệ nhìn trúng rất nhiều đồ dành cho tình nhân, nhưng trước giờ Trần Phong Sinh chẳng thèm quan tâm, cảm thấy thật ngây thơ không chịu mặc.