Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Trường Minh nghe xong thì hơi nhướng mày: “Ừm, cậu ra ngoài đi! Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn mình anh.
Anh từ tổn hút hết điếu thuốc rồi cầm di động lên.
Đầu kia, Lam Ngọc Anh vừa từ phòng photo đi ra thì nhận được điện thoại của anh.
Cô ôm cả chồng tài liệu ngồi xuống bàn làm việc sắp xếp.
"Lại đi xem phim à?"
Nghe anh nói xong, cô cảm thấy rất bất ngờ, tối qua vừa mới xem xong cơ mà.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp của Hoàng Trường Minh có phần lười biếng "Hẹn hò đấy, có hiểu không hả?" "Ồ." Lam Ngọc Anh đành ngoan ngoãn đáp lại.
“Tối nay anh phải tăng ca nên chắc phải xem ca muộn một chút." Đầu kia lại nói.
Lam Ngọc Anh định nói không xem cũng được nhưng sợ làm anh không vui, lời đến bên miệng lại bị cô nuốt xuống.
Cô tiếp tục ngoan ngoãn nhận lời, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, cô lại nói: "À vừa hay, vốn dĩ em định tối nay tới chỗ Cá nhỏ một chuyến.
Trước đó khi cô ấy chuyển đi, có để sót lại hai bộ quần áo, em mang qua cho cô ấy" "Ừm, anh sẽ tới chỗ đó đón em." "Em biết rồi..."
Ngắt máy rồi, cô phát hiện người đồng nghiệp ngồi bên cạnh đang phóng một ánh nhìn mờ ám về phía mình.
Lam Ngọc Anh đỏ mặt, vội vàng đặt di động xuống giả vờ tiếp tục tập trung sắp xếp tài liệu.
Thế nhưng khi dùng bút vẽ đại mấy chữ lên giấy, cô mới kinh hoàng nhận ra mình đang vẽ xiên xẹo ba chữ Hoàng Trường Minh.
Cô xấu hổ vo mảnh giấy lại rồi ném vào trong thùng rác.
Chập tối tan làm, Lam Ngọc Anh ngồi xe buýt đi thẳng tới chỗ của cô bạn thân Trương Tiểu Du.
Vào trong tiểu khu, từ xa cô đã nhìn thấy Trương Tiểu Du khoác một chiếc áo len mỏng manh đứng dưới nhà.
Cứ nghĩ cô ấy đang đợi mình nhưng cô lại nhìn thấy bên cạnh có đỗ một chiếc ô tô đen.
Hình như cô ấy đang nói chuyện gì đó với chủ xe, đôi môi mấp máy không ngừng.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe nổ máy rồi phóng đi.
Hình như người ấy nhấn ga khá mạnh, đi xa rồi vẫn còn để lại một làn gió lốc.
Lam Ngọc Anh vội vàng né sang bên cạnh, ôm chặt hai vai.
Thế nhưng khi chiếc xe đi lướt qua, cô ngước mắt lên nhìn rồi chợt sững sờ.
Người ngồi trong ghế lái là đàn ông, đôi mắt hoa đào cuốn hút ấy quá quen thuộc...
Bác sĩ Sinh?
Bên kia, Trương Tiểu Du cũng đã nhìn thấy cô, vẫy tay điên cuồng với cô.
Lam Ngọc Anh ngạc nhiên đi tới rồi hỏi cô ấy với vẻ không chắc chắn: "Cá nhỏ, người vừa nói chuyện với cậu là ai thế?" "Có ai đâu!" Trương Tiểu Du có phần nề tránh.
"Chiếc xe vừa lái đi xong ấy." Lam Ngọc Anh chỉ vào phía cổng vào khu nhà, trầm tư nói: "Sao càng nhìn tớ càng thấy giống bác sĩ Sinh, bạn thân của Hoàng Trường Minh vậy...
Hai người quen nhau à?" "Trời, cái gì mà bác sĩ Sinh chứ, bên ngoài lạnh lầm, chúng ta mau vào nhà đi!” Trương Tiểu Du tiến lên khoác tay cô lỗi thẳng vào trong.
Vào thang máy rồi, cô ấy lập tức hỏi xem quần áo có mang đến không.
Vì thế chủ đề này đã bị ngắt ngang tại đây, cô cũng không hỏi lại nữa.
Mỗi lần tới chỗ ở của Trương Tiểu Du, Lam Ngọc Anh đều cảm thán về căn nhà này.
Một nơi quá thoải mái lại có giá hời như thế thì đốt đèn lên cũng chẳng tìm thấy.
Lúc này, Trương Tiểu Du đứng bên cạnh cười rúc rích như một con chuột.
Hai người họ ở nhà gọi đồ ăn về để giải quyết bữa tối, chốc chốc Lam Ngọc Anh lại kiểm tra đồng hồ.
Sau khi biết nguyên nhân, Trương Tiểu Du ngạc nhiên: "Cậu và tổng giám đốc Minh lát nữa còn đi xem phim à?" "Đúng thế!" Lam Ngọc Anh gật đầu, cũng tỏ thái độ nghi hoặc: "Chẳng biết vì sao lại xem ca muộn như vậy, hình như giờ mới bắt đầu chiếu.
Gần đây cũng có phim gì đặc biệt nổi đâu..." “Ca phim giờ ?" Trương Tiểu Du "Ừm." Lam Ngọc Anh gật đầu.
hói.
bg-ssp-{height:px}
Trương Tiểu Du đảo đảo đôi mắt, lập tức hiểu ra ngay.
Cô ấy vỗ vai cô, nói với vẻ nghiêm túc "Được rồi! Phim mà tổng giám đốc Minh chọn dĩ nhiên không cần lo lắng, người ta bận rộn công việc nên mới phải xem ca muộn như vậy, cậu phải thông cảm chứ!"
Lam Ngọc Anh nhìn bạn thân của mình mấy giây rồi tỏ thái độ: "Cá nhỏ, vì sao tớ có cảm giác cậu rất ủng hộ Hoàng Trường Minh thế nhỉ..." "Khụ khụ...
Tớ thể hiện rõ ràng đến thế sao?" "Đúng vậy...
"Vậy được rồi!" Trương Tiểu Du ngượng ngập thừa nhận rồi nhanh chóng giải thích: "Dù gì người ta cũng là ông chủ của một tập đoàn lớn, hô mưa gọi gió ở Sài Gòn.
Lỡ như ngày nào đó mình gặp phiền phức thì biết đầu lại giúp đỡ được gì rồi sao.
Hơn nữa, bây giờ anh ấy là bạn trai của cậu, tớ ủng hộ chẳng qua là muốn anh ấy đối xử tốt với cậu hơn thôi"
Nghe cũng có vẻ đầy lý lẽ Lam Ngọc Anh gật gù.
Gần đến giờ, di động đổ chuông, bên trên hiển thị ba chữ "Hoàng Trường Minh".
Sau khi ngắt máy, Lam Ngọc Anh với vàng khoác túi lên người: "Cả nhỏ, tớ phải đi đây!" "Bye bye nha." Trương Tiểu Du nhảy chân sáo đằng sau cô, vẫy tay chào: "Chúc cậu và tổng giám đốc Minh xem phim vui vẻ nha!" "Ừm biết rồi, cậu không cần tiền đâu, anh ấy tới dưới nhà rồi!" Đi giày xong xuôi, Lam Ngọc Anh lên tiếng.
Cánh cửa thang máy từ từ khép lại, Trương Tiểu Du vẫn còn đứng đó cười tít måt.
Cô bất giác xoa xoa cánh tay, sao nụ cười ấy cứ dâm đãng thế nào ấy nhỉ...
Ra khỏi cửa tòa nhà, chiếc Land Rover màu trắng đã dừng ở đó.
Cánh cửa ghế lái phụ được mở từ trong ra, Lam Ngọc Anh rảo bước, cúi người chui vào trong.
Hoàng Trường Minh đang hút thuốc, thấy cô đã thất xong dây an toàn thì anh thẳng thừng dập tắt điếu thuốc còn nguyên một nửa.
Lúc khởi động xe, Lam Ngọc Anh bất giác quay sang nhìn anh một cái.
Cô hơi bất ngờ, vì trên khuôn mặt anh không hề có sự mỏi mệt của một người phải tăng ca quá lâu.
Đôi mắt anh rất sáng, ngược lại...
còn có chút phấn khích?
Giờ này không còn tắc đường nữa, đèn đường nối thành một dãy rất dài.
Lúc dừng đèn đỏ, Lam Ngọc Anh tò mò hỏi: "Phim gì thế?" "Tới đó sẽ biết." Hoàng Trường Minh khẽ cười.
Lam Ngọc Anh gật đầu rồi lại hỏi: "À, vé đã đặt sản rồi sao?" “Ừm." Hoàng Trường Minh đáp.
Lam Ngọc Anh lại gật đầu lần nữa.
Cô không nói gì, kỳ thực là hơi buồn ngủ, không muốn xem lắm.
Vẫn là rạp chiếu bên bờ sông như hôm qua.
Ô tô được đánh xuống hầm gửi xe, hai người họ đi lên bằng thang máy.
Có thể vì không phải cuối tuần, cộng thêm việc ca chiếu quá muộn nên chẳng mấy người xem.
Hoàng Trường Minh bước những bước lớn về phía quầy lấy vé tự động.
Khi quay trở lại, anh lại đút vé vào trong túi quần.
Cửa vào đã có nhân viên nhắc nhở soát vẻ rồi, Lam Ngọc Anh được anh nằm tay đi qua xếp hàng.
Lúc soát vé, Hoàng Trường Minh cũng tự đưa về qua.
Cuống vé được xé ra bị anh găm chặt trong lòng bàn tay, suốt cả quá trình không hề đưa cô xem, không biết là sắp chiếu bộ phim gì.
Lam Ngọc Anh ngó trải ngó phải một chút
Cô phát hiện người xem toàn là các cặp đôi như họ, gần như không có một
.