Chương
Trương Tiểu Du không khỏi lo lắng, tình hình như thế này mà không đi bệnh viện, không biết nửa đêm sau khi uống thuốc có tác dụng hạ sốt hay không, nếu không hạ sốt thì sẽ phiền phức, tuy biết anh là bác sĩ, nhưng dù sao tình hình hôm nay đặc biệt như tÌ Cô rối rắm nhiều lần, cuối cùng cũng không rời đi ngay mà ở lại, muốn đợi đến lúc anh hạ sốt rồi mới rời đi..
Dù sao đã từng là vợ chồng, lúc này có gì chuyện gì cần giúp đỡ thì cố gắng hết sức giúp đỡ một chút.
Như đang khẩn thiết muốn tự chứng minh điều gì đó, Trương Tiểu Du tự nói như vậy với mình, sau đó cô kéo ghế qua, giống như bảo vệ bên cạnh chiếc giường như trong bệnh viện.
Chỉ là theo thời gian dần trôi qua, bóng đêm bên ngoài càng lúc càng sâu, cơn bưồn ngủ đột kích đến.
Lúc Trương Tiểu Du tỉnh dậy, phát hiện bầu trời bên ngoài đã sàng từ lúc nào không biết, ánh nắng ban mai sáng ngời chiếu vào trong cửa sổ, cô chợt giật mình, không ngờ mình lại ở đây cả đêm!
Cô nheo mắt lại, lúc muốn vươn tay ra lại cảm nhận được lực cản.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy tay của cô đang nắm chặt một bàn tay to lớn, không biết là do trong lúc ngủ mơ cô không cẩn thận nắm lấy tay anh hay là anh nắm tay cô.
Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, theo bản năng nhìn về phía anh, lập tức rơi vào trong đôi mắt hoa đôi đang mở ra.
Không có chút lim dim nào trong đó, có vẻ anh đã tỉnh từ sớm hơn so với cô, mắt anh lộ ra vài sợi tơ máu đỏ dài, anh cứ như vậy mà không chớp mắt nhìn cô sâu xa giống như đầm nước yên tĩnh sâu thắm.
Trái tim Trương Tiểu Du đang rung lên.
Cô hít sâu một hơi, đang có chút không biết phải làm sao, thì lối vào đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Cô hé hé miệ đi mở cửa!”bg-ssp-{height:px}
Cuối cùng cũng tìm được lại giọng nói của mình: “…em Nói xong, cô giống chạy trối chết, đứng dậy bước nhanh về phía cửa, lúc đầu ngón tay chạm vào nắm cửa, cô còn hít thở hai lần để cảm xúc của mình được bình tĩnh lại Cửa mở ra, một nam một nam ngữ đứng bên ngoài Trương Tiểu Du giật mình hô: “Yến, anh hai!”
“Cá nhỏ? Tô Yến đang được Trần Phong Niêmn ôm vai nhìn thấy cô thì phản ứng còn lớn cả cô rất nhiều Lúc này từ sau lưng cô có tiếng bước chân, Trần Phong Sinh bước ra từ phòng ngủ nói: “Anh hai, chị dâu, hai người đến rồi à!”
Tuy giọng nói vẫn có chút khàn khàn, nhưng ánh mắt đã không còn rã rời nữa, hơn nữa sự đỏ ửng trên mặt cũng đã biến mất, trông dáng vẻ chắc là đã hạ sốt rồi.
Hai người vào cửa, Trần Phong Niên và Trần Phong Sinh bàn bạc chuyện hậu sự của bà cụ, Tô Yến lén lút kéo cô đến bên cạnh, có chút kinh ngạc lại có chút vui mừng nói: “Cá nhỏ… hai người… là sao thế?”
“Không giống như cô nghĩ đâu!” Trương Tiểu Du lắc đầu, có chút xấu hổ giải thích: “Tối qua chỉ là tôi nghe nói chuyện bà ngoại nên chạy đến bệnh viện, sau đó thì cầm thú bị ốm nên..”
‘Tô Yến nghe xong cô nói, chỉ hỏi một câu: “Cá nhỏ, trong lòng cô thật sự quên đi cậu ấy rồi sao?”
Trương Tiểu Du giống như bị hỏi không biết trả lời sao Khóe miệng cô nhúc nhích, nhưng nửa ngày cũng không phát ra được âm thanh, cho đến cuối cùng cô cũng không có đáp án, thì anh em Trần Phong Sinh và Trần Phong Niên đã bàn bạc xong, rồi tiếp tục xử lý chuyện hậu sự.
Bởi vì Trần Phong Sinh nói sẽ giản lược tất cả, cho nên tang lễ không có quá nhiều trình tự phiền phức.
Tang lễ của bà cụ đương nhiên Trương Tiểu Du phải tham gia, sau khi đưa tiên đoạn đường cuối cùng của bà cụ, cô sẽ theo mọi người cùng đến nhà tang lễ.
Trần Văn Sáng hai ngày trước đã nhận được nhiệm vụ trở về quân đội, không thể đến đây được, nhưng có anh hai Trần Phong Niên ở đây, giúp đỡ xử lý, nên chuyện tiến hành tang lễ rất thuận lợi, ngoài bạn bè thân thiết nghe được tin tức đến thì hầu hết đều là đồng nghiệp trong bệnh viện Bạn họ đã từng ở cùng nhau lâu như vậy, trong đó cũng có phần lớn là người cô quen biết.
Mỗi đồng nghiệp đều đến trước bia mộ để nói lời tạm biệt và tiếc thương với bà cụ đã tạ thế, sau đó lúc xoay người rời đều sẽ nói thêm một tiếng đừng quá đau buồn với Trần Phong Sinh.
Trần Phong Sinh tương đối ít nói, hay nói cách khác là rất tiều tụy, trên mặt anh phủ đầy bi thương.