Chương
Trần Phong Sinh lười biếng nhếch môi: “Chỉ đùa một chút mà thôi!”
Không hề buồn cười chút nào nhé!
Trương Tiểu Du nín thở, cảnh giác đề phòng nhìn anh chäm chằm.
Mặc dù anh vừa nói là đùa, thế nhưng cô vẫn bị giật mình, trái tim căng thắng đến giờ vẫn treo giữa không trung. Cô rất sợ khi mình đang ngủ anh sẽ làm ra chuyện gì đó. Toàn thân cô cứng ngắc, thần kinh cũng căng thẳng.
Không biết qua bao lâu, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở dài đều đặn.
‘Sau khi xác định anh thực sự đã ngủ, Trương Tiểu Du mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, chỉ là theo bóng đêm ngày càng sâu, mí mắt cô cũng dần dần không nhịn được mà sụp xuống.
Shangri-La, nơi gần với thiên đường nhất.
Trương Tiểu Du bị anh nắm tay, mười ngón tay đan chặt, đi xuyên qua biển người đông đúc của thành phố c‹ Bọn họ đi tới trước kinh luân, căn cứ theo tập tục địa phương, nếu như muốn quay kinh luân thì phải quay ít nhất ba lần. Cô dùng tay phải chạm vào trên từng vòng, lúc lơ đãng quay đầu lại, có thể thấy được dáng người cao ngất của anh đang theo phía sau, ngũ quan anh tuấn dưới ánh nắng chiều khiến người ta không dời nổi ánh mắt…
Ngay sau đó hình ảnh vừa chuyển.
Đến cửa thành cổ, cô lo lắng chờ trước một chiếc xe, vừa đệm chân vào trong vừa nhìn quanh, bóng dáng cao ngất kia rốt cuộc cũng xuất hiện, đi tới trước mặt cô, khẽ nâng cảm: “Đưa tay phải rat”
Trương Tiểu Du rất buồn bực, nhưng cô vẫn làm theo lời anh nói. Đợi đến khi cô không hiểu đưa tay phải của mình ra thì giống như ma thuật, chiếc nhân tròn nhỏ đeo lên ngón áp út của cô không lỏng không chặt, vừa khít.
Kiểu dáng của chiếc nhẫn bạc thanh lịch, nhưng rất tinh xảo, bên trên khắc hai chữ SS to.bg-ssp-{height:px}
Hai chữ cái tiếng anh này khắc cùng với nhau giống như bất cứ lúc nào thì họ cũng nên ở bên nhau. Giọng nói trầm thấp quanh quẩn trên đỉnh đầu cô: “Bà Trần, chiếc nhẫn kết hôn này lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, đeo lên rồi thì không được tháo xuống nữa, biết chưa?…
Mí mắt Trương Tiểu Du mở ra, có chút không phân biệt rõ là hiện thực hay là trong mơ.
Cô hoảng hốt chìm vào đoạn hồi ức kia, không biết tại sao đang yên đang lành lại mơ thấy những thứ đó. Có lẽ do tối qua đã xem quá nhiều ảnh cũ lúc kết hôn của bác trai bác gái, cùng với lời nói hưởng tuần trăng mật của họ cô mới nhớ đến mấy ngày tuần trăng mật bọn họ trải qua ở Nha Trang.
Ánh mắt vừa động, một khuôn mặt anh tuấn đang gần trong gang tấc.
Trần Phong Sinh không biết đã tỉnh lại lúc nào, anh đang chống cánh tay ở đó cười như không cười nhìn cô.
Bởi vì cách quá gần nên nháy mắt còn có thể cảm nhận được hơi thở như có như không của anh.
Trương Tiểu Du giật mình.
Tấm chăn tối qua rõ ràng đã dùng làm vật ngăn cách giữa hai người hiện giờ lại đắp lên người họ, thế nên giờ phút này hai người đều năm dưới một cái chăn. Lỗ chân lông toàn thân cô chợt dựng lên, nhanh chóng ngồi dậy vòng hai tay lên phía trước người Trương Tiểu Du vừa căng thẳng lại cảnh giác nhìn Trân Phong Sinh. Thấy trên người anh ngoài quần áo có hơi nhăn ra thì đều rất ngay ngắn. Đến khi xác định anh hoàn toàn không làm gì thì cô mới miễn cưỡng thả lỏng người nhìn chãm chắm cô như cũ, nhìn ‘ầm thú, anh nhìn tôi như vậy làm gì Thế nhưng cặp mắt đào hoa kia lại v đến mức khiến cả người cô có hơi sợ hãi hả?”
“Không có gì!” Trần Phong Sinh chợt cong môi cười một cái.
Độ cong khóe môi kia nhìn thế nào cũng thấy quái dị!
Trương Tiếu Du nhíu mày, cô luôn cảm thấy anh có chút không đúng nhưng lại không thế tìm được nguyên nhân gì.
Ánh mắt hoài nghi nhìn lên người anh, lại thấy cái căm trơn bóng của anh khẽ nhếch lên, ánh mắt có hơi thâm trầm: “Tốt nhất em nên đắp chãn lại, nếu không rất dễ khiến người ta phạm tội đó!”