Chương
Trần Phong Sinh không có phản ứng gì, nằm lăn trên ghế sô pha không động đậy.
Khóe miệng Trương Tiểu Du giật giật hai cái, khi chuẩn bị quay người rời đi thì cổ tay cô lại đột nhiên bị nắm chặt lấy.
“Cá vàng nhỏ!” Trần Phong Sinh bỗng trầm giọng gọi một tiếng.
Trương Tiểu Du bị dọa, tưởng anh đã tỉnh rượu. Nhưng ai ngờ đôi mắt đào.
hoa kia vẫn nhắm chặt, giống như vô lại lẩm bấm: “Anh không cho phép em gả cho đàn ông khác, anh nhất định không để em gả cho tên đàn ông khác!”
Trương Tiểu Du dùng sức trợn trắng mất Cô thầm nghĩ coi anh như không khí, tức giận giật cánh tay, muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay to của anh. Ai ngờ lại không nhưng không tút ra được, còn bị anh dùng sức thêm.
“AI” Theo tiếng hô nhỏ vang lên, Trương Tiểu Du ngã vào trong ngực rắn chắc của Trần Phong Sinh.
Đầu ngón tay cô chạm vào, dù cách một lớp áo nhưng vẫn nóng hầm hập dọa người như cũ. Trương Tiểu Du rút tay lại, ngay giây sau đó, trước mắt cô bỗng nhiên trời đất xoay chuyển, Trần Phong Sinh lật người năm lên trên, ép cô vào giữa sô pha và người anh.
Trong hơi thở có mùi rượu nồng nặc phả ra, ngực anh cũng phập phồng.
Con ngươi trong đôi mắt đào hoa có hơi mờ mịt, lây nhiễm cảm giác say rượu, nhìn vô cùng mê hoặc lòng người. Cả khuôn mặt anh đều chôn vào gáy.
cô, bá đạo chiếm chặt lấy cô, cơ thể hai người gân như không một kẽ hở, Cảm Trương Tiểu Du bị nhấc lên, nụ hôn của Trần Phong Sinh mãnh liệt ập đến.
Cảm giác đau đớn đột nhiên truyền đến, là do anh dùng sức trên tay Trương Tiểu Du bị ép há miệng ra, vừa lúc bị chiếc lưỡi nóng bỏng của anh chiếm lĩnh, mùi rượu nhanh chóng tràn vào khoang miệng cô, công thành đoạt đất Trương Tiểu Du hít một ngụm khí lạnh.
Tay của Trân Phong Sinh thế mà lại sờ soạng hướng về phía eo cô, mà một tay khác của anh cũng không an phận có ý đồ lần mò vào cổ áo cô.
Trương Tiểu Du đều có thể cảm giác được thịt bàn tay thô ráp cùng với đường vân lòng bàn tay của anh. Trái tim nhịp, giống như một con cá chỉnh bị điệ hông chịu khống chế đập loạn cả người đều hơi nổi da gà.bg-ssp-{height:px}
Ngay trong nháy mắt này, trong đầu cô thế mà lại hiện ra cảnh tượng dây dưa trước kia…
Trương Tiểu Du không biết có sức lực ở đâu, đột nhiên đẩy anh từ trên người mình xuống.
Trần Phong Sinh vốn là một người đàn ông to lớn, sô pha lại rất nhỏ hẹp, khó khăn lắm chỉ có thể chứa được một người. Lúc này “tầm” một tiếng vang thật lớn ngã trên mặt đất, nghe thôi cũng cảm thấy đau.
Trương Tiểu Du vội vàng ngồi dậy sửa sang lại quần áo lộn xộn của mình cho ngay ngắn, tức giận hét lên: “Cầm thú, anh đừng có mà mượn cớ say rượu giở trò lưu manh”
Ồ, bị phát hiện rồi…
Trần Phong Sinh nhầm mắt đào hoa lại, thành thành thật thật näm trên thảm.
Lúc này Trương Tiểu Du dứt khoát không quan tâm đến anh nữa, để kệ anh năm trên đất, chỉ cầm tấm thảm lông ném lên người anh. Còn cô không thèm quay đầu lại đi vào phòng ngủ, cửa cũng khóa lại luôn.
Ánh mặt trời nhô lên từ phía Đông, ánh nắng bình minh từ cửa sổ dần dần chiếu vào.
Trương Tiểu Du vén chăn lên nhìn ra ngoài cửa sổ, một đêm này cô ngủ không được tốt cho lầm.
Cô chép miệng mở khóa cửa phòng ngủ ra, phòng khách bên ngoài cũng tràn đầy ánh nẳng. Trần Phong Sinh tối qua bị ném ngủ trên mặt đất đã trở về nằm trên sô pha, chăn mỏng cũng đắp lên người Nghe thất tiếng bước chân, anh giống như dáng vẻ vừa mới tỉnh ngồi dậy duỗi lưng: “Ừm, giấc ngủ này đúng là không tệ!”
“Cầm thú, tối qua có phải anh lại cố ý không?“ Trương Tiểu Du cản răng chất vấn.
“Em thấy sao?” Trần Phong Sinh không đáp mà hỏi ngược lại, có chút dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Trương Tiểu Du thực sự như ăn phải thuốc nổ sắp bị anh làm cho điên lên.