Chương
Trần Phong Sinh búng tàn thuốc, lại ngậm thuốc vào miệng, khói trắng từ trong mũi và miệng anh chậm rãi bay ra: “Không phải, đã bị xả xuống dòng nước thì sao có thể tìm về được chứ. Chiếc nhẫn này là anh dựa vào trong trí nhớ định chế lại, chắc không khác với chiếc trước lảm. Giờ coi như vật về với chủ!”
“Anh… có ý gï?” Trương Tiểu Du nhếch môi cảnh giác hỏi Hiện giờ cô không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì.
“Chập tối anh đi qua thì bác sĩ Lý nói em và chồng chưa cưới trở lại thị trấn rồi!” Trần Phong Sinh hỏi một đẳng trả lời một nẻo. Sau khi dập tắt đầu thuốc lá trong tay, anh chợt hỏi: “Ngày cưới có phải đã định rồi không?”
Trương Tiểu Du nhíu mày: “Đúng vậy!”
Cô nắm nhẫn kim cương trong tay, rất sợ giây tiếp theo anh sẽ bùng nố Thế nhưng lại không giống như trong dự đoán của cô, Trần Phong Sinh chỉ cười rất nhạt. Có điều nụ cười của anh có hơi nhạt, môi mỏng tuy cong lên nhưng trên mặt lại không có chút thay đổi nào, trong đôi mắt đào hoa cũng không có chút ý cười.
Dáng vẻ đó giống như trời đang âm u, không hiểu sao có cảm giác áp lực.
Trương Tiểu Du nuốt nước miếng cảm thấy tối nay anh có hơi là lạ không giống bình thường, có cảm giác kỳ lạ không thế nói rõ được. Lẽ nào phẫu thuật trong bệnh viện mệt quá ư?
Ngay lúc cô đang còn thăm dò suy nghĩ thì Trần Phong Sinh lại nói: “Cá vàng nhỏ, sang mai anh sẽ về Đồng Văn!”
Nghe vậy, Trương Tiểu Du ngây ngẩn nhìn anh.
Đám cưới bạn thân Lam Ngọc Anh của cô hai người đều từ Nam Phi quay về Sài Gòn, anh cũng đã bắt đầu trở lại bệnh viện tư nhân làm. Hiện giờ thế mà lại muốn trở về Đồng Văn?
Chuyện này không khỏi quá đột nhiên đi..
Trong đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh có ánh sáng lay động, thoáng cái trở nên rất sâu, anh cong môi nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không gây rối hai người, cũng không dây dưa với em nữa! Em muốn kết hôn với anh ra thì cứ kết hôn đi. Em nói đúng, là chồng cũ, nửa năm trước khi tách ra anh đã sớm không có quyền can thiệp vào cuộc sống của em nữa rồi!”bg-ssp-{height:px}
‘Vẻ mặt Trương Tiểu Du khiếp sợ, không dám tin nhìn anh, đầu óc có chút mơ hồ với sự khác thường này của anh. Cô không hiểu vì sao anh lại đột nhiên từ bỏ, rõ ràng hai ngày trước còn vứt nhẫn kim cương của cô, tuyên bố nếu cô kết hôn với chồng chưa cưới thì anh sẽ cho nổ cục dân chính Mãi lâu sau, Trương Tiểu Du mới tìm về giọng nói của mình, không chắc chắn hỏi: “Anh nghĩ thông rồi à?”
“Ừm!” Giọng Trần Phong Sinh trầm thấp, nói ra lời có vẻ như không giống sẽ phát ra từ trong miệng anh: “Cá vàng nhỏ, anh chúc em hạnh phúc!”
Bốn chữ cuối cùng kia nghe khiến hô hấp người ta hơi nghẹn lại.
Từ đầu đến cuối anh không chịu chúc phúc cho cô, cơ thịt trên mặt Trương Tiểu Du hơi tê ra, không biết nên vui hay nên thở phào nhẹ nhõm.
“Không còn sớm nữa, anh về đây” Trần Phong Sinh nói xong muốn xoay người rời đi. Nhưng mới đi được hai bước anh lại nhiên dừng lại, cặp mắt phía cô, yết hầu rung rung: “Cá vàng nhỏ, em có thể gọi anh nữa không”
Trương Tiểu Du mím khóe miệng.
Kiểu xưng hô như vậy hiện giờ với cô mà nói là hơi khó, căn bản không thể nào mở miệng được.
Trần Phong Sinh có vẻ như đã sớm đoán được, anh tự giều cong môi mỏng như hối hận lời nói vừa rồi của mình. Anh đút một tay vào túi trực tiếp xoay người châm một điếu thuốc rời đi, màu đỏ của lửa cùng khói thuốc trắng hiện ra.
Nhìn bóng lưng bước từng bước trong màn đêm, Trương Tiểu Du đè nén xúc động rất muốn gọi anh lại.
Chập tối ngày hôm sau, Lý Lan Hoa vừa tan làm trở về đã vội vàng chạy vào trong phòng khách, ngay cả dép lên cũng không đi ‘Sau khi uống một hơi cạn cốc nước trên bàn, cô ấy mới ngạc nhiên nói với Trương Tiểu Du: “Cá nhỏ, cậu đã biết chuyện bác sĩ Trần trở về Đồng Văn chưa?