Chương
“Hai vị, cà phê của hai người!”
Nhân viên phục vị lấy cả phê trên khay đặt trước mặt bọn họ, sau đó gật đầu rời đi Trương Tiểu Du mím môi, tay näm thìa nhỏ khuấy cà phê. Lúc đó sau khi nghe giọng nói kia, cô nhìn sang, không ngờ Tống Giai Lệ vẫn chưa rời đi, nhìn dáng vẻ dường như đặc biệt đợi cô!
Cuối cùng cô đồng ý lời mới của cô ta Dịch Kỳ Nhiên tưởng hai người là bạn thân, không làm phiền đã chủ động thuận theo đi xử lý việc khác, đợi lát nữa quay về đón cô.
Tống Giai Lệ không động vào cà phê mà lại lên tiếng dò hỏi: “Cô Trương, mạo muội hỏi một chút, tôi thấy hai người hình như vào cửa hàng váy cưới, vị tiên sinh vừa rồi là?”
“Chồng chưa cưới của tôi” Trương Tiểu Du thản nhiên nói “Cô muốn lấy người khác ư?” Tống Giai Lệ dường như giật mình.
“Ừm, đầu tháng sẽ kết hôn” Trương Tiểu Du gật đầu, cười nói: “Cô Tống, nếu cô muốn đến tham dự thì lúc nào tôi cũng đón chào!”
Tống Giai Lệ như vẫn còn đang tiêu hóa tin tức này, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tôi còn tưởng cô và Phong Sinh.”
“Chúng tôi đã tách ra rồi” Trương Tiểu Du bình thản nói.
Tống Giai Lệ nghe vậy trầm mặc một lát, cẩn thận hỏi: “Cô Trương, có phải cô và Phong Sinh… là do tôi không?”
Sau khi Nguyễn An bị bắt, cuối cùng cô ta cũng thoát khỏi đoạn hôn nhân ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông kia. Sau khi phán ly hôn, cô ta lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi Sài Gòn trở về New York. Nửa năm này, cô ta chưa từng liên lạc với Trần Phong Sinh.
Bởi vì Tống Giai Lệ biết, cô ta có thể làm chính là rời xa thế giới của anh.
Một lần nữa trở lại Sài Gòn, cô ta cũng không liên lạc với Trần Phong Sinh.bg-ssp-{height:px}
Vậy nên không biết quan hệ của hai người ra sao. Vừa rồi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện bên cạnh Trương Tiếu Du, quan hệ lại không bình thường, lại cùng vào cửa hàng váy cưới, cô ta mới ý thức được thế mà hai người họ đã chia tay!
Tống Giai Lệ cảm thấy có khả năng rất lớn là liên quan đến cô ta. Vì thế mới ở lại trung tâm thương mại, muốn cùng Trương Tiểu Du uống cà phê nói chuyện.
Trương Tiếu Du hơi mím môi, không trả lời.
Tống Giai Lệ thấy vậy cúi đầu lấy điện thoại trong túi xách, lướt hai cái tìm danh sách, sau đó hướng màn hình về phía cô “Đây là?” Trương Tiểu Du khó hiểu h Trong ảnh, Tống Giai Lệ ôm một cô bé túm tóc hai ngà, có vẻ như là con lai, có màu da châu Á nhưng đường nét rất rõ, dù nhỏ tuổi nhưng cũng có thể nhìn ra được là một cô bé xinh đẹp Tống Giai Lệ cười giải thích: “Đây là con gái tôi, tên là Annes. Có phải rất xinh không?”
“Con gái cô?” Trương Tiếu Du ngạc nhiên không dám tin nhìn cô ta.
Cô bé thoạt nhìn ít nhất cũng đã năm tuổi, hơn nữa mặt mũi căn bản không có chỗ nào giống Tống Giai Lệ.
“Tôi nhận nuôi đó!” Tống Giai Lệ gật hơi dừng lại, như lấy dũng khí nói tiếp: “Bởi vì tôi đã trải qua một chuyện đáng sợ, không có cách nào sinh con giống như phụ nữ bình thường. Thậm chí ngay cả biện pháp sinh con bằng ống nghiệm cũng không được. Vậy nên chỉ có thể nhận nuôi ở viện phúc lợi! Năm đó tại sao sau khi kết hôn Nguyễn An lại bạo lực gia đình chính là vì thế, Phong Sinh vẫn luôn chịu đựng cảm giác tội lỗi rất nặng”
Trong lòng Trương Tiểu Du nhảy lên: “Có ý gì?”
Thấy Trương Tiểu Du phản ứng như vậy, Tống Giai Lệ đã hiểu rõ toàn bộ, thở dài nói: “Xem ra quả nhiên Phong Sinh không nói với cô!”
“..” Trương Tiểu Du nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ lại hoang mang nhìn đối phương.