Chương
Dịch Kỳ Nhiên cầm chiếc hộp vuông cười khổ: “Nó đã được đưa cho em rồi, kỳ thực em không cần trả lại cho anh”
Trương Tiểu Du lắc đầu nghiêm túc nói: “Làm sao đây? Vì em không thể thực hiện được thỏa thuận của mình nữa, chiếc nhẫn kim cương nên trả lại cho chủ nhân ban đầu”
Nói xong thì điện thoại lại rung lên trong chốc lát.
Cô lại cầm lên xem, quả nhiên như trước trên màn hình vẫn có một tin nhắn hiển thị người gửi vẫn như cũ nội dung cũng gần giống nhau nhắc nhở cô: “Mười phút.”
Trương Tiểu Du đặt điện thoại xuống với vẻ không rõ ràng.
Dịch Kỳ Nhiên bên kia ngẩng đầu lên do dự nhìn anh: “Cá nhỏ thật ra…”
“Kỳ Nhiên, có chuyện gì vậy?” Trương Tiểu Du khó hiểu.
Dịch Kỳ Nhiên cau mày dừng lại một lúc rồi nói: “Thật ra anh không hủy hôn”
“Anh… anh nói cái gì?“ Trương Tiểu Du không khỏi sửng sốt.
“Anh không hủy đám cưới” Dịch Kỳ Nhiên giải thích với giọng hơi có lỗi “Anh tìm cớ nói rằng em đi Đồng Văn có việc gấp. Gia đình nghĩ chỉ hoãn đám cưới thôi . Anh sợ họ sốc không chịu nổi trận đòn nhất là bà. Trước đây bà mong anh có gia đình nên anh sợ bà bưồn không dám nói. “
Trương Tiểu Du sững sờ.
Cô hoàn toàn không mong đợi điều này nhưng cô không thể trách anh.
Rốt cuộc cũng là cô đơn phương tuyên bố hủy hôn sau đó chạy đến Đồng ‘Văn tìm Trần Phong Sinh rốt cuộc cô càng cảm thấy có lỗi với chuyện này Trương Tiểu Du khẽ cần môi ngơ ngác nhìn về phía đối diện. “Xin lỗi anh.”
Dịch Kỳ Nhiên thở dài và hỏi một cách thận trọng “Tiểu Du anh có thể nhờ em làm giúp anh một việc được không? Hiện tại anh sẽ tiếp tục giấu người ở nhà. Nếu có thể anh hy vọng em có thể che giấu nó cho anh. Đừng lo lắng đợi vài ngày nữa anh sẽ đi nhập ngũ khi đó em sẽ tìm thời điểm thích hợp để chủ động thổ lộ với gia đình răng đó là lí do em chưa muốn kết hôn không liên quan gì đến anh”bg-ssp-{height:px}
Trương Tiểu Du gật đầu vì cô không thể nói không.
‘Sau khi ra khỏi quán cà phê rồi chào tạm biệt Dịch Kỳ Nhiên, cô đi về phía chiếc Cayenne màu đen cô dừng lại ‘Vừa thấy cô lên xe Trần Phong Sinh véo điếu thuốc trên tay dùng ngón trỏ mở khuy áo sơ mi phóng nhanh nhìn đồng hồ trên cổ tay về phía cô Trong tổng số ba mươi lăm phút và hai mươi giây. “
“Đã rất nhanh rồi” Trương Tiểu Du cứng họng Trần Phong Sinh khit mũi khởi động máy: “Em cùng anh ta nói xong rồi hả?”
“Ừ” Trương Tiểu Du gật đầu và thắt dây an toàn.
Trần Phong Sinh tiếp tục lười biếng hỏi: “Em nói rõ chưa?”
“Rồi…” Trương Tiểu Du lại gật đâu nhưng rõ ràng là do dự do dự nói: “Nhưng có thể có chút thủ đoạn.”
“Làm sao vậy?” Trần Phong Sinh liếc cô một cái.
Trương Tiếu Du cảm thấy cần phải nhỏ thuốc trước. Cô nói với anh: “Đám cưới phải hủy bỏ. Anh ấy sợ rằng gia đình sẽ không thế chịu đựng được, đến đúng thời điểm anh ấy nhờ em giúp giấu tạm thời “
“Đang nói cái gì vậy” Trần Phong Sinh sắc mặt đột nhiên trở nên u ám mây đen kéo đến.
Trương Tiểu Du khẽ ho một tiếng vốn đã mong đợi rắng anh sẽ không phản ứng theo cách này.
Đôi mắt đào hoa vừa lãng mạn vừa quyến rũ của Trần Phong Sinh nhìn cô chảm chằm nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cá vàng nhỏ, em đã đồng ý chưa?”
“Em đồng ý rồi” Trương Tiểu Du gật đầu cô không thể không đồng ý Trong vấn đề này ban đầu cô cảm thấy xấu hổ về bản thân, bởi vì cô đã không làm những gì mình đã hứa. Cô cảm thấy rất buồn, hơn nữa yêu cầu của Dịch Kỳ Nhiên là hợp lý và không quá đáng nên cô từ chối biện minh…
Trần Phong Sinh nổi gân xanh trên mu bàn tay, thở không ra hơi, suýt nữa nôn ra một ngụm máu. Anh hung ác nằm chặt vô lăng: “Tối nay không nấu cơm”