Chương
Đứng trong đó, Trương Tiểu Du,cũng như những người khác ngâm nga trong lòng theo tiếng đàn piano.
Cô ấy cố ý nhìn xung quanh không có biểu ngữ hay áp phích cho thấy rắng đây là do cá nhân tổ chức.
Trương Tiểu Du bụm miệng, đám người ăn dưa nhăn mặt phân tích: ‘Đây là do có người muốn tỏ tình hay cầu hôn. Ôi, tôi xem nhiều phim truyền hình quá rồi”
Huy động nhiều nhân lực như vậy, hơn nữa còn đàn một hồi dương cầm trên bờ bãi bên sông phồn hoa nhất, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều vây kín lại, lãng mạn mà đồng thời cũng không tránh được chút thái quá.
‘Sau khi tiếng động lắng xuống, Trần Phong Sinh ở bên cạnh đột ngột cứng đờ. Lúc này tiếng đàn đã gần như ngừng lại, nghệ nhân đàn dương cầm đưa một tay lên ra hiệu mọi người sau lưng chào cảm ơn.
Sau khi Trương Tiểu Du thu tầm mắt lại, cô phát hiện ra đường cong sườn mặt anh có phần cứng ngắc, khó hiểu mà nhìn về phía anh: “Cầm thú, làm sao vậy?”
“Không có việc gì!” Trần Phong Sinh kéo kéo.
Trương Tiểu Du nhíu mày, đúng lúc định hé miệng muốn hỏi, bên cạnh bỗng nhiên có một cô bé hét to lên: “Trời ơi, có pháo hoaI”
Theo một tiếng thét chói tai này của cô bé, tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn trời đêm. Một quả cầu sáng nhanh trong phóng lên trong khoảng không tối đen, giây tiếp theo, liền hoa mỹ mà nở rộ ra. Vì được phóng lên từ mặt sông, nên cảnh tượng mỹ lệ vô cùng. Tất cả mọi người đều khiếp sợ ngây ra, thỉnh thoảng phát ra âm thanh cảm thán.
Không phải là pháo hoa bình thường, trên bầu trời đêm nở rộ ra một đóa hoa hồng.
Rất nhanh, khắp bầu trời đêm và ặt nước đều được ánh sáng bao phủ.
Trương Tiếu Du nhìn đóa hồng đang nở ra kia, không hiểu sao lại có loại cảm giác quen thuộc.
Ngay lúc cô đang nhớ lại thời gian, Trần Phong Sinh ở bên cạnh như rất khẩn trương mà mím môi thật nhanh. Anh lập tức đi đến trước mặt cô, hệt như vừa làm phép thuật, không biết là ai đã đưa cho anh một bó hồng cực lớn. Ánh mắt sâu thắm mà nhìn cô, sau đó anh tự quỳ xuống.
Cười khúc khích…bg-ssp-{height:px}
Suýt chút nữa Trương Tiếu Du đã bật cười Bảo sao cô nhìn cứ có cảm giác quen mắt. Lúc còn ở Nam Phi, pháo hoa hoa hồng kia đã từng được anh dùng để cầu hôn mình một lần.
Bây giờ cuối cùng Trương Tiếu Du cũng hiếu, rằng hai ngày nay anh đang vội vã điều gì. Còn cả sự khác thường lúc ăn cơm, chắc là vì anh căng thẳng.
Lúc này anh đang quỳ một gối xuống trước mặt cô, một bàn tay to vói vào trong túi quần bên phải, không mặc áo khoác, đường cong cơ thể từ cánh tay. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
cũng có thể nhìn ra được cả.
Qua một lúc lâu sau, như quyết tâm đặt lễ đính hôn gì đó, anh lấy bản tay to ra, chậm rãi đưa đến trước mặt cô.
Lòng bàn tay mở ra, bên trong là lánh hơn cả pháo hoa.
Nhẫn cầu hôn.
Một đời một kiếp.
Trương Tiểu Du không hiểu nhãn hiệu gì đó, nhưng cô biết cái này.
ột chiếc nhân kim cương còn sáng lấp Người đàn ông phải dùng chứng minh nhân dân để tiến hành trói buộc, và cả đời chỉ có thể mua một chiếc nhãn. Lúc mua nhãn cần ký cả tên chân ái duy nhất đời mình vào giao ước, cả đời không thể sửa đổi, ngụ ý “Cả đời chỉ yêu một người”.
Cô thật sự không ngờ, anh lại lặng lẽ chuẩn bị cầu hôn như vậy, trong lòng đập “thình thịch” như muốn nổ.
Trần Phong Sinh đưa hộp nhẫn kim cương kia lên, không hề chớp mắt mà nhìn cô, ánh mắt đây sự chân thành thắm thiết: “Cá nhỏ, anh tin là lòng em có thể hiểu được. Anh cảm thấy giây phút này đây, không có ngôn ngữ nào có thể thay anh biểu đạt lòng mình hơn nữa, xin em hãy lấy anh!”