Chương
Xuyên qua tấm kính chắn gió, ánh ráng chiều trải khắp thành phố được thu gọn vào trong mắt.
Nghĩ đến đôi mắt đen tuyền sâu thăm thắm của người đàn ông ấy.
Lý Lan Hoa lại giật nảy mình.
Bấy giờ, ở phía quán bar, người đàn ông đạp trên đôi giày lính của mình bước thoăn thoắt ra ngoài, ven đường, có một chiếc xe Hummer quân dụng đang đậu ở đó. Anh ta mở cửa sau xe, nhảy thẳng lên ngồi Tay phải đang được quấn bằng một chiếc khăn lông, nhuộm đẫm máu tươi.
Nhân viên an ninh của quán bar lao ra, muốn điều tra anh về tình hình đã diễn ra ban nấy. Ngay cả lông mày mà anh ta cũng chẳng cau lấy một cái, lấy từ trong ngực ra thẻ quân nhân cho họ xem, bảo vệ quán bar nhìn thấy tấm thẻ liền tức thì không dám tiến lên đòi hỏi gì nữa, tất cả đều lùi bước.
Bấy giờ, từ trong quán bar có thêm hai người đàn ông khác đi ra, dường như là lính tôi tớ của anh ta, cũng mang theo hơi thở đậm chất quân nhân.
Lê Minh Hùng ngồi vào ghế lái, nhìn anh ta, báo cáo với sảc mặt vô cùng thận trọng: “Đội trưởng Trần, người chạy mất rồi!”
Trần Văn Sáng nói bằng chất giọng trầm trâm Sau khi tốt nghiệp trường quân đội, anh ta lập tức gia nhập vào quân ngũ.
Đầu quân bao nhiêu năm, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi, phần lớn thời gian trong một năm anh đều công tác và sinh hoạt trong quân đội. Tính cách anh ta vốn tĩnh lặng, dưới không khí cùng sự quản lý trong quân bộ đã tôi luyện anh ta thành một con người cả việc nói cười đều hết sức thận trọng.
Hôm nay đến quán bar này vào nửa đêm là vì có nhiệm vụ cần làm.
Tin tức báo cáo về răng đối tượng cần bắt đang ở ngay tại địa điểm này, đám người bọn họ chia nhau hành động, ngay khi anh ta phát hiện ra mục tiêu truy nã và chuẩn bị chớp thời cơ hành động, bỗng dưng có một cô gái đang bị gã đàn ông đê hèn nào đấy ép buộc cầu cứu anh ta. Anh ta tương trợ, cứu giúp cô ấy, còn chưa kịp nhận được lời cảm ơn nào thì đã bị một cô gái khác lao ra trả đũa.
Mà việc nhốn nháo này làm cho việc truy bắt đối tượng cũng bị bứt dây động rừng, để tên đó thừa cơ chạy thoát.bg-ssp-{height:px}
‘Vừa nghĩ đến đây, Trần Văn Sáng vừa rũ mắt nhìn xuống bàn tay phải của mình. Chỉ hơi siết tay lại một chút thôi, máu tưởng chừng đã ngưng chảy lại tiếp TỤC rỉ ra.
Lê Minh Hùng ngồi đăng trước thấy thế bèn ân cần hỏi hăm: “Đội trường Trần, hay là chúng ta đi bệnh viện đi, vết thương trên tay anh…”
“Không hề gì”
Trần Văn Sáng cất tiếng hờ hững.
Anh ta là quân nhân, còn là lính đặc chủng, chuyện bị thương chảy máu khi chấp hành nhiệm vụ là chuyện quá đỗi bình thường. Anh ta cũng đã quen rồi, chẳng việc gì phải để trong lòng rồi bận tâm quá nhiều.
Khẽ nâng chiếc cảm bóng lưỡng, ở trên đấy có một vết rách nhỏ, hẳn là do một mảnh vụn từ chai rượu văng ra xoẹt qua. Không quá đau, chỉ hơi có chút nhưng nhức, cảm giác như khi cô gái ấy ngẩng đầu, ưỡn ngực đứng trước mặt rồi trợn thật to mắt nhìn anh.
Trần Văn Sáng nhoe nheo mắt, tia sáng lóe lên trong mắt chẳng thể nảm được ý nghĩa Gặp phải đèn đỏ, bấy giờ Lê Minh Hùng mới quay đầu cười hí ha hí hửng bà tám: “Đội trưởng Trần, cô bé ban nấy dữ ghê ái”
“Cậu ngứa đòn phải không?”
Trần Văn Sáng hếch mày, lạnh lùng hỏi Diêm vương Trần từ trước đến nay quá ư là danh bất hư truyền trong quân đội, chỉ tùy tiện nhìn cũng đủ khiến cho người ta són đái trong quần rồi đấy!
Lê Minh Hùng biết điều, tức khắc đưa tay lên giả bộ làm động tác kéo khóa miệng, xoay đầu ngoan ngoãn cầm vôlăng lái xe đi.
Một tuần sau, tại một trường trung học phổ thông có tiếng nào đấy.
Kỳ nghỉ giỗ tổ Hùng Vương lần này, mặc dù được Nhà nước cho phép học sinh cả nước nghỉ tận ba ngày, nhưng đối với đám học sinh lớp mười hai đương học nửa sau học kỳ hai sắp sửa lên tấm thớt thi cử thì chỉ được “phóng thích” đúng nửa ngày mà thôi. Tiếng chuông tan học vang lên, đám học sinh xách theo bài ôn thi lục tục ra khỏi lớp.