Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, lông mi run rẩy buông xuống.
Đúng lúc này, tiếng bước chân gần xa dừng lại ở bên cạnh bọn họ, là Trần Phong Sinh đang mặc áo blouse.
“Bác sĩ Trần, hôm nay anh trực ca sao?" Lam Ngọc Anh không nhịn được hói.
"Ưm." Trần Phong Sinh gật đầu.
“Tôi gọi điện thoại cho Trường Minh, cậu ấy nói đang ở phòng cấp cứu, tôi còn tưởng chân của cậu ấy xảy ra chuyện gì! Hóa ra là cô Lam bị thương, hình như là bị bong gân phải không?" Trần Phong Sinh đưa hai tay vào trong áo blouse tiếp tục hỏi: “Thế nào, vết thương có nghiêm trọng không?"
Lam Ngọc Anh lắc đầu: "Không sao, chỉ là bong gân thôi, vừa rồi bác sĩ đã bôi thuốc sát trùng rồi, nói về nhà bối qua vài lần nữa là được rồi!"
Trần Phong Sinh gật đầu, ngôi xuống ghế bên cạnh cô, nhướng mày có phần mờ ám: "Có phải là Trường Minh ngang ngược kia đã cần câu rồi, cô không chịu, nên làm trẹo chân cô?" "Không phải...!Đầu Lam Ngọc Anh đầy vạch đen.
Các bác sĩ ở bệnh viện này sao đều lại liên tưởng như vậy nhỉ...!"Ha ha! Tôi chỉ đùa thôi!" Trần Phong Sinh bật cười.
"Cô đợi ở đây đi, tôi đi lấy thuốc.
Hoàng Trường Minh cầm đơn thuốc nói với cô.
"Chân của anh cũng nên ít đi lại một chút, hay là để tôi đi lấy luôn cho!” Trần
Phong Sinh nói.
"Không sao." Hoàng Trường Minh mở miệng nói rồi liền đi về phía bên trái.
Chỉ còn lại hai người bọn họ, Trần Phong Sinh không nói đùa nữa mà hỏi cô: "Cá Vàng Nhỏ đã đổi số rồi sao?" "Cá Nhỏ sao?” Lam Ngọc Anh ngẩn người, lắc đầu một cái: "Không có lúc trưa chúng tôi còn gọi nói chuyện điện thoại mà
Trần Phong Sinh nghe vậy, sắc mặt lập tức tối sầm đi không ít, cau mày nói: "Cô Lam, có thể cho tôi mượn điện thoại di động của cô một chút được không?" "Có thể!” Lam Ngọc Anh gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Sau khi Trần Phong Sinh nhận lấy điện thoại, liền nhanh chóng bấm một dãy số dường như rất quen thuộc với anh ấy, vừa mới nhấn nút gọi, trên màn hình hiện ra cái tên đã tồn tại là "Cá Nhỏ".
Bên kia vừa nhấc máy, Trần Phong Sinh cũng đột nhiên từ trên ghế đứng lên.
Bàn tay đút vào trong túi áo blouse năm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cá Vàng Nhỏ, em chán sống rồi phải không? Dám chặn số anh!"
Không biết bên kia đã nói cái gì, đầu lưỡi Trần Phong Sinh dính chặt vào quái hàm thổi phồng to ra, bước lớn về phía cầu thang, khi anh đóng sầm cửa lại, tấm kính rung lên bần bật.
Lam Ngọc Anh sững sờ, cô quen đổi phương cũng đã được một thời gian rồi, cũng gặp qua mặt công tử phong lưu trong câu lạc bộ, cũng đã thấy mặt nghiêm túc chăm chỉ trong lúc làm việc, nhưng vẫn chưa từng thấy qua một mặt cầu kinh như vậy, thật giống như là một con sư tử giận dữ.
Hoàng Trường Minh vừa quay trở lại, trên tay cầm nhiều túi nilon nhỏ đựng thuốc.
“Lấy thuốc xong rồi, chúng ta về thôi!"
Nói xong, anh đưa bàn tay to về phía cô, đường chỉ tay hiện rõ.
Lam Ngọc Anh do dự hồi lâu, cô tự hỏi mình không biết có nên đưa tay qua không, giống như trái tim đang dao động của cô lúc này, không biết có nên tiến lên trước không.
Hoàng Trường Minh thấy vậy liền đưa tay ôm lấy cô, bể cô rời khỏi ghế, ôm lấy eo cô.
Từ cầu thang truyền ra tiếng động, Trần Phong Sinh gọi điện thoại xong quay lại, cả người tràn đầy tức giận, đưa điện thoại cho cô rồi cũng cởi áo blouse ra.
"Bác sĩ Trần, anh không trực ca à? Lam Ngọc Anh ngạc nhiên.
“Ừ." Trần Phong Sinh gật đầu, sau đó lập tức nhìn về phía Hoàng Trường Minh nói: “Hôm nay tôi mổ liên tiếp năm ca phẫu thuật, cũng đã mệt rồi, không lái xe được, hai người lúc nào về thì tiện đường cho tôi quá giang một đoạn."
Khi chiếc Land Rover màu trắng lái ra khỏi bệnh viện, bầu trời cũng đã hoàn toàn sụp tối hẳn.
bg-ssp-{height:px}
Lam Ngọc Anh vẫn bị bắt ép ngôi ở vị trí ghế phụ, Trần Phong Sinh ngôi ở phía sau, cởi áo blouse ra, ngay cả áo khoác ngoài cũng không mặc vào, chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ, sau khi lên xe, anh ấy nhắm mắt hai tay khoanh lại, mắt nhắm nghiền, có vẻ như rất mỏi mệt, mãi đến khi chiếc xe dừng lại ổn định, mới lần nữa mở mắt ra.
Nhưng đây không phải là nhà của Trần Phong Sinh, mà là tầng dưới chung cư, nơi Trương Tiểu Du ở
Trần Phong Sinh đẩy cửa xe ra, bước nhanh vào phía trong tòa nhà.
Lam Ngọc Anh nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn bóng người dần dần biến mất.
“Ngây người gì thế?" Hoàng Trường Minh nhíu mày.
Lam Ngọc Anh không khỏi cau mày, thì thào nói: "Tôi đang nghĩ, bác sĩ Trần có phải là người yêu của Cá Nhỏ không "Chuyện của mình còn chưa hiểu rõ, còn nghĩ đến chuyện của người khác!
Hoàng Trường Minh hừ lạnh.
Lam Ngọc Anh mím môi.
"Về nhà!" Hoàng Trường Minh trầm giọng, nổ máy.
Chiếc Land Rover màu trắng đậu ở vị trí cố định dưới lầu tòa nhà, rút chìa khóa xe ra, Lam Ngọc Anh cũng cúi đầu cởi dây an toàn, một chân vừa chạm trên mặt đất, Hoàng Trường Minh đã lách người từ phía trước xe, vươn tay củi người về phía cô
Lam Ngọc Anh xua tay nói: "Tự tôi có thể
Âm cuối phía sau đọng lại trên đầu lưỡi, bởi vì Hoàng Trường Minh đã ngang ngược ôm cô vào lòng.
Lam Ngọc Anh đành phải đưa tay đặt nhẹ lên vai anh, đèn cảm ứng lần lượt sáng lên, cô hạ mắt xuống, trong tầm mắt nhìn thấy cái cổ nhỏ cao của anh.
Lên tầng cao nhất, vẫn tư thế ôm ấp đó, Lam Ngọc Anh lấy chìa khóa mở cửa ra, rồi anh một mạch bước vào nhà, đặt cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Hoàng Trường Minh không ngồi, cũng không rời đi, chỉ là đút vào túi quần, hai chân thon dài bước đi, mỗi phòng đều đi qua ngầm nghĩa một lần, anh khẽ nheo đôi mắt sâu thẳm nhìn lên nhìn xuống, đánh giá trái phải.
Lam Ngọc Anh bị bóng dáng cao lớn của anh làm cho choáng váng: "Anh có thể đừng đi vòng vòng khắp nơi như thế được không?" “Lâu rồi chưa tới, không cho tôi đi dạo xem một chút sao?” Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn sang, bước chân văn không dừng: "Để tôi xem, sau khi em đá tôi, trong nhà có dấu vết của người đàn ông hoang dã nào không
Lam Ngọc Anh không nói nên lời.
Đi quanh một vòng, dường như không tìm được bất cứ dấu vết của người đàn ông hoang dâm nào, Hoàng Trường Minh rất hài lòng.
Rót hai ly nước rồi ngồi xuống ghế số pha, đưa cho cô một lỵ, giống như ông chủ của nhà này vậy, khi dùng ngón tay xoa ly, anh cau mày hỏi một câu: "Sao em biết tôi với Sunny ở cùng một chỗ?" "Chạm mặt nhau ở trong siêu thị Lam Ngọc Anh khẽ hé môi.
Hoàng Trường Minh nghe vậy, trầm ngâm hai giây rồi thấp giọng nói: "Sau này tránh xa cô ta ra một chút!" “Anh không vui sao?” Lam Ngọc Anh lên giọng hỏi ngược lại, thấy anh im lặng, lông mi cô không khỏi rũ xuống, khóe miệng khẽ nhúc nhích: "Anh yên tâm, hôm nay chỉ là trùng hợp thôi, sau này sẽ không tái diễn lại tình huống như vậy nữa đâu, cho dù là gặp mặt, tôi cũng sẽ chủ động tránh né...!A!
Lời nói phía sau chưa kịp nói xong, trên tại đã truyền đến một trận đau đớn.
Hoàng Trường Minh lợi dụng độ dài của cánh tay với qua bàn cà phê véo lỗ tại cô, lực không nhẹ chút nào.
Lam Ngọc Anh đã mất rất nhiều sức lực mới vùng vẫy ra khỏi được, cần mỗi nhìn anh chăm chăm “Anh làm gì vậy? Đau quá!"
Cô đưa tay xoa xoa, thật sự rất đau, nóng rát.
Lúc nhỏ phạm phải sai lầm, bà ngoại cũng chưa bao giờ vặn vẹo lỗ tại cô như thế này, nhiều làm là la mắng khuyên dạy cô thôi.
"Lúc nãy không nên khám chân không còn phải khám tại nữa!” Gương mặt Hoàng Trường Minh u ám, nói "Ý anh là sao?" Lam Ngọc Anh cau mày.
"Tại của em thính lắm đúng không? Nếu vậy thì để tôi nói xong, xem em có thể nghe hiểu được gì không?" Hoàng Trường Minh rót một ngụm nước lớn, giọng điệu rất tức giận: "Tôi nói rồi, người khác tôi không quan tâm, người tôi quan tâm chỉ có một mình em!"