Chương
Lý Lan Hoa khẽ quay lại vẫy tay, sau đó nhanh chóng rời đi. Trong mắt anh đọng lại chính là khoảnh khắc cô nở nụ cười xinh xăn, dưới ánh trăng khiến lòng người càng thêm rung động, ngay cả hồn phách cũng muốn dời theo gót ngọc của cô. Hơn nửa ngày trôi qua, anh mới phục hồi tinh thần.
Tiêu Tuấn Kiệt âm thầm hạ quyết tâm, trong hai mươi ngày này nhất định phải nắm lấy cơ hội!
Tháng chín tiết trời mát mẻ nhưng mặt trời vẫn không hề giảm sức nóng, liên tục đứng bên ngoài thời gian dài cũng là một loại dày vò. Thấm thoắt, cuộc tập huấn quân sự đã trải qua đến ngày thứ ba.
Sau khi dùng xong buổi sáng, mọi người đều tập trung ở sân vận động.
Tuy nhiên mọi người đều chưa tiến hành tập luyện mà xếp thành hàng ngay ngắn để đợi vị tổng phụ trách huấn luyện viên kia. Trên bục, lãnh đạo nhà trường đều kiên trì đứng chờ. Nhìn dáng dấp tổng huấn luyện viên quân hàm không hề thấp, khiến mọi người đều không dám qua loa.
“Mọi người nghĩ vị tổng phụ trách này như thế nào?”
“Còn thế nào nữa? Tự cao tự đại, chúng ta tập huấn quân sự hai ngày rồi mới chịu xuất hiện, lại còn thong thả thế này đây!”
“Mình đoán đấy là người đàn ông độ khoảng bốn, năm mươi tuổi chẳng hạn.
Trên mặt thì đầy mụn, đầu hói, dáng dấp vô cùng thê thảm!”
Trong lúc chờ đợi, sinh viên không nhịn được bắt đầu rì rầm bàn tán. Dẫu sao cũng là tổng huấn luyện viên, đa phần đều cảm thấy thứ bậc càng cao thì tuổi càng lớn. Đối với người thần bí sắp xuất hiện này, Lý Lan Hoa hoàn toàn không có hứng thú. Cô mím môi, tâm sự nặng nề. Trần Văn Sáng hai ngày qua đã không liên lạc với cô nữa rồi.
Thừa dịp tiếng người huyên náo, cô lén lút nhắn tin cho anh nhưng mọi thứ giống như ném đá xuống biển vậy, hoàn toàn không có kết quả. Trái tim cô bắt đầu đập loạn. Đáng chết, người chạy đi đâu mất rồi chứ!
Đúng lúc này, cả sân vân động đột nhiên ồn ào hơn hẳn. Lần này toàn bộ sinh viên nữ hai mắt đều sáng lấp lánh, liên tục nhìn chăm chằm về một phía.bg-ssp-{height:px}
“Trời đất, tổng huấn luyện viên còn trẻ thế này ư?”
“Nhìn nam tính quá đi mất!”
“Cao quá! Chắc phải một mét tám hơn chẳng hạn, dáng dấp cũng tốt nữa!”
Đề tài ngay lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, sinh viên nữ hiện tại đều không thể dời mắt khỏi đối phương, thậm chí còn có người lắng lặng nuốt nước bọn. Người phụ trách bấy giờ mới gõ vào micro, nghiêm nghị lên tiếng.
“Xin phía dưới giữ im lặng! Mời tổng huấn luyện viên giới thiệu đôi lời ạ!”
Trong nháy mắt, khắp nơi đều yên lặng như tờ. Tất cả đều nín thở nhìn đối phương, thậm chí có người đỏ bừng cả mặt. Lý Lan Hoa bất mãn ngẩng đầu, một giây sau liền chết cứng tại chỗ. Cô trông thấy người đàn ông vóc dáng cao †o rắn chắc chậm rãi bước lên bục, quân phục màu xanh, ohias dưới là đôi ủng đen sạch sẽ bóng loáng.
Hai chân thon dài mạnh mẽ. Đối phương giống như cây đại thụ vậy, khí thế kinh người, nghiêm túc lại ác liệt, mang đến loại áp lực vô hình. Gương mặt so với bất kì huấn luyện viên nào đang có mặt tại đây đều xuất sắc hơn hẳn.
Dưới ánh mặt trời cực nóng, từ trên người đối phương tỏa ra thứ ánh sáng càng thêm lóa mắt, khiến người khiến không tài nào dời mắt đi nổi. Trần Văn Sáng đi đến trước micro, chậm rãi mở lời.
“Xin chào mọi người và rất xin lỗi vì đã đến trễ! Tôi họ Trần, đảm nhiệm tổng huấn luyện viên tham gia phụ trách quá trình tập huấn quân sự của tất cả!”