Chương
Sắc mặt Trần Văn Sáng bất giác tối sầm lại. Bấy giờ Lý Lan Hoa mới chậm rãi nhớ ra, hèn gì cô cảm thấy những lời này vô cùng quan tai. Thời điểm mừng thọ ông Hứa, cô vô tình nghe được người giúp việc nói đủ thứ chuyện về anh, liền tin là thật.
Sau đó bị đối phương bắt gặp, quá mức hoảng loạn nên mới nói ra những lời như vậy. Lý Lan Hoa bất chợt cảm thấy đắc ý.
“Anh vấn còn nhớ?”
“Ừm”
Có vài loại kí ức, trong vô thức đã lưu lại trong lòng, vô cùng đậm sâu. Cô giống như chiếc bây ngọt ngào, anh chẳng tài nào thoát ra được. Lý Lan Hoa nhận được đáp án từ đối phương, càng thêm ngượng ngùng. Cô ôm chặt lấy cánh tay hắn, tâm trạng lâng lâng.
“Anh nói xem, có phải anh đã thâm thích em từ rất lâu rồi, đúng chứ?”
Không chỉ nhớ những món cô thích ăn, mà ngay cả những lời cô vô tình nói ra đều nhớ đến không sót một từ. Nếu không phải do anh nhắc lại, ắt hắn cô cũng đã quên mất. Trần Văn Sáng nghe vậy liền quát khẽ.
“Em đúng là không biết xấu hổ mà.”
Lý Lan Hoa bị nói thế mãi đã thành quen, hiện tại cô cảm thấy càng ngày da mặt mình càng dày lên không ít. Vậy nên cô thẳng thắn túm lấy vấn đề ban nấy, hỏi anh.
“Anh vân chưa nói thích em đâu – đấy”
“Nói em nghe một lần thôi.”
Lý Lan Hoa ngọt ngào chớp mắt, vô cùng trông đợi. Tuy rằng hai người bên nhau là do Trân Văn Sáng chủ động cho Lý Lan Hoa cơ hội nhưng cho đến bây giờ cô vần chưa nghe được những từ kia.bg-ssp-{height:px}
Lý Lan Hoa thật sự muốn nghe đối phương nói ra. Trân Văn Sáng ho nhẹ.
“Đừng nghịch mà.”
“Em không nghịch. Em chỉ là đã từng nghĩ đến vấn đề này vô số lần.
Hiện tjai thiên thời địa lợi nhân hòa, anh nói cho em nghe đi mài”
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau quay về trường thôi!”
Thanh âm anh trầm thấm, cứng nhắc chuyển đề tài. Lý Lan Hoa thấy biểu cảm trên mặt anh mất tự nhiên, bền cười hì hì, thẳng thắn vạch trần.
“Trần Văn Sáng, anh ngại có đúng không hả?”
Người bị trêu đùa ngại ngùng là Trần Văn Sáng ngay lập tức kéo cô vào lòng, hạ xuống nụ hôn đầy mãnh liệt.
Vào sáng sớm trước khi nhìn cô ấy ở cửa rạp hát thì Trần văn Sáng đã nghĩ làm như vậy rồi.
Chỉ là cố ky lấy cảm xúc của Tiêu Viêm nên cố nhịn lại, cô ấy mặc chiếc đầm màu hồng, hình dáng nhỏ nhắn yêu kiều bước từ trên xe taxi xuống, giống như một đóa hoa bách hợp chín mùi tản ra hương hoa vậy, hương thơm ngào ngạt.
Trần Văn Sáng ngón cái vuốt v trên gương mặt của cô ấy, hôn lên miệng nhỏ đang lải nhải, xúc cảm mềm mại để cho trong lòng anh ta rạo rực.
Trên đường dành cho người đi bộ, thời gian này cũng có không ít người, Trần Văn Sáng không có mặc bộ quân phục kia nên càng không chút kiêng ky nào ôm eo thon của cô ấy, hôn đến triền miên.