Chương : Cô ấy đã hôn con
Lam Ngọc Anh mơ màng mở mắt ra.
Lúc này cô mới nhận ra thế mà mình lại ngủ quên, trong tầm mắt có hai người đang vây quanh giường bệnh.
Người đứng trước là một phụ nữ hơn năm mươi tuổi, thân hình không cậu bé cũng không gầy, trông rất giản dị, chân chất, nghe xưng hô thì hẳn là bảo mẫu của cậu bé, phía sau là một người đàn ông trạc tuổi, trong tay cầm theo chìa khóa xe Mercedes, có vẻ là nhà có tiền.
Thấy hai người nhìn chằm chằm vào cậu bé trên giường, Lam Ngọc Anh nhanh chóng hiểu ra.
Cô vội đưa tay lên môi nhắc nhở: “Suỵt, cậu bé đang ngủ.
Lúc bánh bao nhỏ ngủ cô đã lặng lẽ bấm gọi điện cho cảnh sát.
Từ lúc xuống taxi cô đã định đưa cậu bé đến cục cảnh sát, nhưng vì cậu bé sốt quá cao rất nghiêm trọng, cô không dám trì hoãn nên đưa cậu bé đến bệnh viện trước.
Sau đó khi tới bệnh viện bảnh bao nhỏ nằm tay cô không chịu buông ra nên cô đành phải gọi điện thoại, giải thích rõ tình huống lúc mình đón taxi ở sân bay thì gặp được một cậu bé năm tuổi, cậu bé mặc một bộ vest nhỏ, thắt nơ đỏ, đầu nấm hơi xoắn, và các đặc điểm khác.
Cô tin rằng nếu bố mẹ cậu bé đang lo lắng thì sẽ báo cảnh sát, vậy là có thể tìm được rồi.
Quả nhiên, có người đến tìm bánh bao nhỏ.
Lam Ngọc Anh nhìn thời gian cũng đã hơn một tiếng rồi, xem ra hiệu suất làm việc của cảnh sát rất cao.
Thím Lý không khỏi lo lắng, hai vành mắt đỏ lên: “Ôi, cậu chủ bị làm sao vậy?”
Bà ấy đã chăm sóc cho đứa trẻ này từ lúc cậu bé còn là một đứa trẻ sơ sinh, không nói về quan hệ công việc thì thời gian dài ở bên nhau, bà ấy và cậu bé cũng có không ít tình cảm.
Hôm nay ông Phong phải tới ven biển của thành phố Long Thành để tham dự hôn lễ, lúc ấy cậu chủ nhỏ cũng ở nhà họ Hoàng, vì vậy cùng đi ra sân bay tiễn ông ấy.
Nhưng không ngờ lúc đi ra ngoài thì lại có nhiều người chen chúc như thế, quay lại tìm thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
May mà tìm được rồi, nếu không thì phải nói sao với ông Phong đây.
"Không sao đâu, cậu bé chỉ bị sốt thôi.”
Lam Ngọc Anh vội vàng giải thích, đưa tay sờ trán bánh bao nhỏ thì thấy không còn nóng nữa: “Bác sĩ đã tiêm thuốc hạ sốt, còn kê thuốc uống hạ sốt, có lẽ ngủ dậy thì không sao nữa." "Cảm ơn trời đất.
Thím Lý liên tục nói.
Lái xe ở phía sau vẻ mặt cũng là kiểu sống sót sau tai nạn.
Lam Ngọc Anh chỉ cười cười, cô có thể hiểu được nỗi lo lắng khi mất đi đứa cậu bé.
Quay đầu nhìn bánh bao nhỏ còn đang ngủ say, cô lại nhớ đến con mình.
Lúc cô đi khám thai, cậu bé được năm tháng, bác sĩ nói con cô là một bé trai, nếu còn sống hàn là cũng lớn như bánh bao nhỏ.
Trong lòng cô lại buồn bã.
Thím Lý cầm lấy tay cô, không khỏi cảm kích: “Cô gái này, thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm.
Cháu không biết đâu, cậu chủ nhỏ vừa bị lạc thì tôi cũng bị dọa sợ hết hồn.
Nếu không tìm thấy thì tôi phải làm sao đây “Cô gái, cháu tên là gì, để lại số điện thoại đi, ông chủ nhà tôi nhất định sẽ hậu tạ cháu”
Lam Ngọc Anh lắc đầu, thấy có người đến đón bánh bao nhỏ là tốt rồi.
Cô không cần hậu tạ gì hết, cô chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi, cầm lấy túi xách bên cạnh: “Không cần đầu, cháu còn có việc phải đi trước.
Hai người nê trông chừng kỹ cậu bé, đừng để cậu bé đi một mình nữa, nếu gặp phải người xấu thì nguy to.
Nói xong cô nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Thật sự rất mệt mỏi, cô nghĩ phải trở lại khách sạn tắm rửa rồi ngủ luôn.
Chạng vạng tối, một chiếc Land Rover màu trắng lái vào sân.
Tốc độ xe quá nhanh khiến lốp xe và mặt đất phát ra tiếng kêu chói tại khi phanh gấp.
Sau khi cửa xe mở ra thì một người thân hình cao lớn bước xuống, anh mặc âu phục thủ công màu đen, khuôn mặt cương nghị cuồng ngạo, trên mặt không chút biểu cảm, đôi mắt trầm tĩnh lãnh đạm, khiến người ta không dám lại gần.
bg-ssp-{height:px}
“Cậu chủ đã về
Vừa về đến biệt thự, thím Lý nghe tiếng ồn vội ra đón.
Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Đậu Đậu thế nào rồi?” Lúc ấy anh đang họp cổ đông, điện thoại để chế độ tắt âm nên anh không để ý, sau cuộc họp anh mới nhận ra có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của thím Lý và tài xế ở nhà gọi.
“Đã không sao rồi.”
Thím Lý vội vàng nói, lại cúi đầu xuống, áy náy xin lỗi: “Xin lỗi cậu chủ, là do tôi không trông chừng kỹ cậu chủ nhỏ”
Hoàng Trường Minh thấy vành mắt thím Lý đỏ lên nên không nỡ trách móc nặng nề, chỉ trầm giọng nói: "Lần sau không được phép như vậy nữa.
Thím Lý cảm kích, khẽ dùng tay lau nước mắt.
Hoàng Trường Minh không kịp cởi áo khoác đã nhanh chân đi vào trong phòng.
Biệt thự không lớn lắm, tổng cộng chỉ có hai tầng, từ cửa vào rẽ trái là phòng ăn, lúc này bên trong đang bật đèn, bánh bao nhỏ mặc đồ ngủ màu xám, đang ngồi trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt.
Chú Lý tài xế đang ngồi xổm bên cạnh ghế ăn: “Cậu chủ nhỏ, cậu nếm thử cháo này nha?” “Không” “Cậu chủ nhỏ, cậu nếm thử canh thịt bò này nha?” "Không" “Vậy cậu nếm thử tôm bóc vỏ này nha?”
Lúc này bánh bao nhỏ hoàn toàn không thèm trả lời nữa, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng vặn vẹo, muốn bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu.
Thím Lý đi đến bên cạnh Hoàng Trường Minh, lo lắng lo nói: “Sau khi về đến nhà thì cậu chủ nhỏ bắt đầu tức giận, lúc ở trên lầu còn ném mô hình xe mà mình thích nhất xuống đất.
Đến bây giờ vẫn chưa ăn gì hết, bác sĩ đã kê thuốc rồi nhưng mà phải ăn xong mới được uống
Hoàng Trường Minh nhíu mày, hơi đau đầu.
Từ sau khi con trai cai sữa thì ăn uống dần trở thành vấn đề khó giải quyết, không những kén ăn mà còn không thích ăn.
Trước đây anh đã mời nhiều đầu bếp dinh dưỡng về nhà, nhưng dù có làm thế nào thì cũng không khiến con trai thèm ăn.
“Để tôi thử.” Hoàng Trường Minh đi đến.
Nhận lấy cái bát trong tay chú Lý, kéo ghế ngồi đối diện con trai, cầm thìa múc cháo đưa qua.
Bánh bao nhỏ không thèm nhìn một cái, vẫn ngồi dáng cũ.
“Hoàng Thiên Vũ
Hoàng Trường Minh trầm giọng.
Bả vai bánh bao nhỏ rụt lại, nhưng hai má vẫn phồng lên.
Đây chính là lí do cậu bé ghét tên của mình, mỗi lần bố gọi cả tên họ đều khiến cậu bé sợ hãi.
Hoàng Trường Minh vươn tay chọc một cái, khuôn mặt nhỏ lập tức như bong bóng bị xì hơi.
Sau khi thua trận, bánh bao nhỏ miễn cưỡng mở miệng, mỗi lần đều bị bố ép buộc thì cậu bé mới miễn cưỡng phối hợp chút.
Nhìn chén cháo nhỏ hết sạch, mi tâm Hoàng Trường Minh mới giãn ra một chút, sau đó mới quay sang hỏi hai người đứng bên cạnh: “Thím Lý, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Chuyện này đều do tôi.
Ông Phong không nỡ rời xa cháu trai nên muốn cậu chủ nhỏ ra sân bay tiễn ông ấy.
Nhưng không ngờ lúc đi ra có một đoàn khách du lịch đi đến, chặn lối ra, tôi không cẩn thận đã để lạc cậu chủ nhỏ.
Chờ đến khi tôi đi tìm thì đã không thấy người đâu nữa.”
Thím Lý nói đến đây lại thấy sợ, vành mắt nhịn không được đỏ lên, chủ Lý đi đến vỗ bả vai bà: “Chúng tôi xem camera giám sát ở sân bay cũng không tìm thấy, có thể là do góc chết.
Sau đó chúng tôi báo cảnh sát, không lâu sau thì cảnh sát thông báo đã tìm thấy, may mà có cô gái kia.” “Cô gái?” Hoàng Trường Minh híp mắt.
“Đúng vậy.
Thím Lý gật đầu: “Chắc do cậu chủ nhỏ chạy vào xe của cô ấy, lúc xuống xe mới phát hiện ra.
Sau đó cậu chủ nhỏ phát sốt cũng là cô ấy đưa đến bệnh viện, lúc tôi và ông Lý chạy đến thì cậu chủ nhỏ đang ngủ ở bệnh viện, cũng đã hạ sốt.
“Cô ấy đã hôn con.”
Bỗng dưng giọng nói vang lên.
“..” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên, lọn tóc trên trán hơi rũ xuống, khuôn mặt lạnh lùng nhẹ giọng nói: “Sau này cô ấy sẽ là người phụ nữ của con..