Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 274: anh hùng cứu mỹ nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Anh hùng cứu mỹ nhân

Lam Ngọc Anh sững sờ.

Gương mặt bánh bao nhỏ lúc này xám xịt lại, giống như quả cà tím héo rũ, đôi mắt to tròn đen láy kia cũng không còn sáng bóng nữa, bên trong cũng không có một tia sáng nào.

Nhất thời trong lòng cô cực kỳ khó chịu.

Có lẽ bánh bao nhỏ bám vào cô, phụ thuộc vào cô là bởi vì cậu không có mẹ.

Thấy cậu ngồi xổm bên bức tường, cảm thấy đau lòng không nói lên lời, Lam Ngọc Anh quỳ trên mặt đất, từ từ ôm cậu vào lòng.

Bánh bao nhỏ vẫn cứ cúi đầu, ủ rũ.

Có điều, bầu không khí này rất nhanh bị phá vỡ bởi âm thanh “ục ục ục”, bánh bao nhỏ che bụng lại, mặt đỏ bừng.

Bình thường cậu không thích ăn cho lắm, thậm chí có thể nói là không có hứng thú, nhiều khi bị ép ăn cũng chỉ ăn vài miếng.

Trưa hôm nay cũng vậy, thím Lý bưng bát cơm đuổi theo cậu khắp biệt thự, cậu cũng chỉ uống hai hớp canh cho có, trong lòng luôn nghĩ muốn chạy ra ngoài thật nhanh.

Không biết vì sao, cậu muốn ăn mì Ngọc Anh nấu.

Lam Ngọc Anh đưa tay sờ đầu cậu, nhỏ giọng nói: “Đậu Đậu, cô nấu mì cho cháu ăn nhé?” “Dạ” Hai mặt bánh bao nhỏ sáng bừng.

Lam Ngọc Anh mỉm cười, khi ôm bánh bao nhỏ vào phòng bếp, có chút trách móc liếc bạn thân mình một cái

Trương Tiểu Du oán hận, đây là đang trách cô sao?

Trong phòng bếp, Lam Ngọc Anh một tay cầm vung, một tay cầm đũa, ngoáy mì trong nồi.

Ngoại trừ cho trứng vào, cô còn tìm trong tủ lạnh ra một bắp ngô, cắt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi.

Bánh bao nhỏ bám theo cô suốt cả quá trình như một cái đuôi, không đợi được ôm đùi cô.

“Ngọc Anh, bảo bảo thèm”

Bọn họ đúng là bố con.

Cùng thích ăn mì, còn gọi cô là Ngọc Anh.

Lam Ngọc Anh chỉ vào phần hành lá vừa được cắt nhỏ trên thớt: “Đừng vội, sắp xong rồi đây.

Chờ cô rắc đống hành lá này vào, là cháu có thể ăn được rồi.

Bánh bao nhỏ nghe xong, bắt đầu chăm chú nhìn.

Cho đến khi cô đưa tay nằm lấy hành lá, rắc vào trong nồi, đưa lưỡi liếm miệng nhỏ.

Lam Ngọc Anh tắt bếp, đặt bát mì lên bàn, bánh bao nhỏ dùng cả tay lẫn chân để leo lên bàn ăn, cầm lấy đôi đũa cô đưa cho, bắt đầu ăn.

Có điều hơi vội nên bị nóng, phòng má bắt đầu thổi.

Lam Ngọc Anh chống cảm ngồi một bên quan sát, thỉnh thoảng lại lấy giấy lau miệng nhỏ cho cậu

Đợi đến khi ăn xong, bánh bao nhỏ lại di chuyển gương mặt nhỏ nhắn của mình về phía cô, muốn được khen ngợi.

Lam Ngọc Anh hôn lên mặt cậu một cái

Cô không lập tức đi dọn dẹp, mà nhìn bánh bao nhỏ mềm mại dễ thương đang ngồi trên ghế.

Lại thở dài, cô cau mày nói: "Đậu Đậu

Như cảm nhận được điều cô định nói, bánh bao nhỏ nhảy xuống ghế, nhào vào chân cô, hai tay nhỏ ôm lấy chân cô, ngước lên nhìn cô như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi: “Ngọc Anh đừng bỏ rơi bảo bảo nữa" “Được rồi, không phải cô không cần cháu.

Lam Ngọc Anh bế bánh bao nhỏ lên: “Nhưng Đậu Đậu, cháu nhất định phải hứa với cô một chuyện.

Thấy cậu đang đợi cô nói, cô tiếp tục nói: "Sau này nếu như cháu muốn đến tìm cô, chỉ có thể bí mật đến.

Hơn nữa, chuyện cháu đến tìm cô, không được nói với bố cháu biết.

Đây là bí mật của hai chúng ta được không?” “Dạ” bánh bao nhỏ lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Đôi mắt đen láy to tròn chớp chớp, tối qua cậu còn nghĩ rằng được ngủ với Ngọc Anh, kết quả khi tỉnh lại lại ở trong phòng của mình.

Cậu đã rất tức giận.

Hừm, nhất định là bố đưa cậu trở về, cho nên hiện tại Lam Ngọc Anh nói cậu đừng nói với bố tự mình đến tìm cô, quá hợp ý cậu rồi.

Lam Ngọc Anh đưa ngón út ra: “Vậy thì một lời đã định nhé."

Bánh bao nhỏ cũng duỗi ngón út ra, móc vào tay cô.

Cuối tuần, trời nắng chói chang.

Chiếc xe Land Rover màu trắng lái vào sân biệt thự, Hoàng Trường Minh xuống xe.

Cầm lấy chìa khóa xe, đôi mắt sâu thẳm nheo lại có thể nhìn thấy trên ghế sô pha trong phòng khách, một bóng hình nhỏ bé đang chống mông lên.

Vào biệt thự thay dép, thím Lý nở nụ cười chào hỏi: “Cậu chủ về rồi.

“Hôm nay Đậu Đậu không chạy ra ngoài sao?” Hoàng Trường Minh liếc nhìn về phía phòng khách.

“Không có.

Thím Lý lắc đầu giải thích nói: “Hình như cô Ngọc Anh có việc, nên hôm nay cậu chủ nhỏ không đòi ra ngoài.

Hay là, bây giờ để tôi gọi điện thoại cho cô Ngọc Anh.

Hai ngày nay, mỗi ngày cậu chủ nhỏ đều chạy đến nhà cô Ngọc Anh hai lần.

Chỉ có điều vì thỏa thuận của hai người, cho nên đều là bí mật đi.

Cậu chủ nhỏ cũng không cho thím Lý nói chuyện này với ai, mới bắt đầu bà ấy cũng muốn giúp cậu chủ nhỏ giấu, chỉ là mặc dù ban ngày Hoàng Trường Minh đều làm việc, nhưng vẫn luôn quản chuyện của con trai.

bg-ssp-{height:px}

Mỗi một hành động của cậu bé đều nằm trong lòng bàn tay, ngày nào cũng hỏi xem đã đi đâu.

Đương nhiên thím Lý không thể giấu được, nên chỉ có thể thành thật báo hết.

Hoàng Trường Minh gật đầu, đi vào phòng khách, quả nhiên, nhìn thấy con trai đang cầm điện thoại bàn trong tay, tai nghe đặt bên tai, gần như che đi nửa khuôn mặt, giọng nói ngọt ngào trẻ con vang khắp phòng khách, “Về quê?

Bánh bao nhỏ ngồi dậy, đôi mắt tròn to tò mò: “Đó là ở đầu, bảo bảo chưa từng được đi

Thím Lý đi theo sau Hoàng Trường Minh, nở một nụ cười yên tâm.

Thím Lý đã chăm sóc cậu chủ nhỏ từ khi còn bọc tã, cảm thấy cậu chủ nhỏ thật sự rất thích cô Ngọc Anh, bình thường đều thể hiện gương mặt lạnh lùng thì thôi đi, hơn nữa còn rất ít nói, dường như chỉ có thể dùng một từ để diễn tả sự việc không nói nhiều hơn.

Nhưng mỗi khi đối mặt với cô Ngọc Anh, thì sẽ nói rất nhiều.

Xem ra, trẻ nhỏ cần phải có mẹ.

Thím Lý nhịn không được muốn lau nước mắt, nhưng đột nhiên nhớ đến, cậu chủ Minh còn có vợ chưa cưới, không dám suy nghĩ sâu hơn nữa.

Nhà nào cũng có cái khó của nhà ấy, chứ đừng nói đến nhà giàu, lặng lẽ mặc kệ thôi.

Bánh bao nhỏ nghiêm túc nghe điện thoại, không để ý đến bố đã ngồi xuống bên cạnh mình.

“Nông thôn, không giống với ở Sài Gòn, không có nhiều nhà cao tầng như thế này, chỉ có những căn nhà nhỏ, có rất nhiều hoa lá cỏ cây, còn có núi có sông, không khí cũng đặc biệt tốt.

Bánh bao nhỏ đang bị mê hoặc, đột nhiên trong tai nghe truyền đến một âm thanh: “A” “Ngọc Anh bị sao vậy?” Bánh bao nhỏ lo lắng.

Mặc dù Hoàng Trường Minh không nghe thấy gì, nhưng cũng cau mày khi thấy con trai mình nhảy dựng lên.

“Không sao, chỉ là gặp chút tai nạn” “Tai nạn?”

Bánh bao nhỏ nghe xong hai từ này, càng lo lắng hơn.

Dường như cũng cảm nhận được, Lam Ngọc Anh ở đầu dây bên kia an ủi nói: “Đừng lo lắng.

Không như cháu nghĩ đâu, cháu xem, không phải cô vẫn nói chuyện được với cháu sao" "Ngọc Anh không sao thì tốt." Bánh bao nhỏ vuốt vuốt ngực.

“Ừm, không sao.

Chỉ có điều bác tài đâm vào con dê, xe khách hình như bị hỏng rồi, sợ rằng sẽ bị kẹt lại trên đường.

Đậu Đậu, điện thoại của cô sắp hết pin rồi, không nói chuyện với cháu nữa, cô cúp máy đây!”

Bánh bao nhỏ chỉ kịp kêu to: "Ngọc Anh

Chỉ nghe thấy trong ống nghe một tiếng “bíp”, bánh bao nhỏ nhếch miệng, ném điện thoại bàn sang một bên.

“Hoàng Thiên Vũ.

Hoàng Trường Minh đang nghiêng đầu trốn tránh âm mưu, trầm giọng lên tiếng.

Bánh bao nhỏ há hốc mồm, nhanh chân chạy khỏi hiện trường khi thấy điều không lành.

Sau khi thím Lý chuẩn bị những đồ cần thiết cho bữa tối thì bước ra khỏi phòng bếp, thì nhìn thấy cậu chủ nhỏ đang đang đeo một chiếc cặp nhỏ, vội vàng chạy đến phòng để đồ, còn rất quen thuộc di chuyển ghế đẩu nhỏ đến, đứng trên đấy rồi mở cửa.

Sau đó, đợi khi cậu trở ra, đẩy theo một chiếc xe ô tô đồ chơi ra.

Hình như là quà sinh nhật năm ngoái mà ông Phong mang từ nước ngoài về, bên trên còn có chữ BMW mà bà ấy biết.

Có điều cậu chủ nhỏ luôn ruồng bỏ chiếc xe này, thậm chí còn không chạm vào nó, nên bị bỏ rơi trong gara.

Bánh bao nhỏ ngôi vào trong, chuyển động tay lái, bên cạnh là chiếc khiên Captain America không biết từ đầu mà ra.

Thim Lý vội lau tay hỏi: "Ai da, cậu chủ nhỏ của tôi đi, cầu đang muốn làm gì vậy?

Tai nạn xe

Gương mặt bánh bao nhỏ căng thẳng, chỉ vào cái khiên bên cạnh, thanh âm mềm mại đặc biệt nghiêm túc nói: "Ngọc Anh bị kẹt lại trên đường, bé muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân" “Hà?” Dì Lý sửng sốt

Mặc dù bà ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, những lẽ nào cậu chủ nhỏ muốn lái chiếc xe đồ chơi này đi cứu cô Ngọc Anh sao?

Trong chốc lát, bánh bao nhỏ đã phóng xe ra hành lang, va vào đồ đạc trong nhà “ping ping pang pang".

Khi sắp đến cửa, sau gây liền bị một bàn tay to nằm lấy, sau đó, cả người bị nhấc ra khỏi xe như một con gà nhỏ.

Hai tay hai chân nhỏ vung vẩy trong không trung.

Quay lại nhìn thấy ba thì mặt càng đen lại, hai má phòng lên

Thím Lý nhìn thấy Hoàng Trường Minh lại mặc áo vest vào: “Cậu chủ lại muốn đi ra ngoài sao?”

Hoàng Trường Mình nhếch môi, kéo con trai mình lại: “Trông nó cho tốt.”

Khi màn hình điện thoại đen đi, dường như Lam Ngọc Anh vẫn còn nghe thấy giọng nói ngọt ngào mềm mại đang gọi mình là Ngọc Anh.

Cô lác đầu cười, cất điện thoại hết pin vào trong túi nhìn về phía trước.

Sau khi về nước, ngoại trừ chuyện phỏng vấn, cô còn chưa có thời gian về quê, không ngờ chiếc tàu hỏa về quê duy nhất lại bị hỏng, bây giờ cách duy nhất để về quê là đi xe khách đường dài.

Trong quá trình này, ngoại trừ đường cao tốc, còn phải đi qua một đoạn quốc lộ ngắn.

Chính là đoạn quốc lộ này, một người chăn dê đột nhiên lùa đàn dê qua, bác tài không tránh kịp, đâm chết hai con dê

Quan trọng nhất là, chiếc xe khách cũng vì thế mà hỏng, không có cách nào khởi động được, mà lại đi được nửa đường rồi, muốn quay lại cũng không quay lại được, toàn bộ người trên xe đều bị mắc kẹt lại đây.

Sau khi tắt máy, bên trong xe rất ngột ngạt.

Nhiều hành khách xuống xe, ngồi thành hàng dài bên đường.

Lam Ngọc Anh cũng xuống xe, tìm một phiến đá cao ngồi lên.

Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, nhưng cũng rất chậm.

Xe khách mãi không sửa được, nhóm người cũng bắt đầu ồn ào, đột nhiên có một tiếng phanh xe vang lên bên tai.

“Land Rover từ đầu đến vậy?” “Ai da con mẹ nó.

Biển số xe quá kinh, năm số tám.

Lam Ngọc Anh nghe nhóm người bàn tán, không nhịn được cũng nhìn sang, khi nhìn thấy đôi mắt sâu thầm kia cô sững sờ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio