Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 296: một nhà ba người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sao vậy?” Hoàng Trường Minh nhướng mày.

Lam Ngọc Anh hoảng hốt lắc đầu: "Không có gì.

Thím Lý đã xuống lầu từ trước, đang cao giọng hồ: “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ, cô Lam, có thể xuống ăn bữa sáng được rồi!”

Cũng giống như tối qua, ba người ngồi quây quần bên bàn cơm.

Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, soi sáng các góc phòng.

Thím Lý đứng trong phòng bếp nhìn cảnh này, không khỏi nở nụ cười.

Mặc dù bà biết cậu chủ đã có vị hôn thế, nhưng bà luôn cảm thấy cậu chủ nhỏ không vui khi ở bên cạnh vị hôn thê đó, ngược lại là cảnh tượng trước mắt càng giống như là một nhà ba người.

Cậu bé tức giận trừng ba mình, phẫn nộ muốn nhắc đến chuyện đái dầm, nhưng vì có Lam Ngọc Anh ở đây nên không thể nổi giận, hơn nữa cậu vẫn còn lo lắng nên thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô.

Thấy Lam Ngọc Anh vẫn cúi đầu ăn bánh mì nướng, trong lòng cậu rất tủi thân.

Tiêu rồi, cô ấy thực sự ghét bé mất rồi!

Lam Ngọc Anh vẫn còn đắm chìm trong chiếc máy cạo râu vừa rồi, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt đáng thương của cậu bé.

Ăn xong miếng bánh mì nướng cuối cùng, cô đặt nĩa xuống: “Ừm, tôi ăn no rồi...!“Lát nữa tôi tiện đường đưa cô đi.” Hoàng Trường Minh bưng ly café.

“Không cần, tôi có thể tự về nhà." Lam Ngọc Anh lắc đầu, rũ mắt nhìn bàn ăn, một lát sau, cô bỗng nhớ ra chuyện gì đó: “À, hình như tôi để quên điện thoại trên lầu, để tôi đi lấy.

“Cô Lam, để tôi đi lấy giúp cô cho.” Nghe vậy, thím Lý vội chạy ra nhà bếp.

Lam Ngọc Anh lại lắc đầu: “Không cần đầu, để tôi tự đi thì tốt hơn...!

Hoàng Trường Minh tựa lưng vào ghế dựa, khẽ híp mắt lại, không nói một lời.

Tại nhà họ Lê, sau khi thay giày vào phòng khách, Lê Hoài Lâm thấy vợ và con gái đang ngồi trên sofa, trên bàn đặt trà lài và điểm tâm.

Thấy ông về, Lê Tuyết Trinh lập tức đứng dậy kéo tay ông: “Ba!” “Đã lớn thế này rồi mà còn làm nũng à?” Lê Hoài Lâm bật cười.

Lê Tuyết Trinh nghiêng đầu, mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền: “Dù con lớn đến mấy thì trước mặt ba, con vẫn là con nít mà, con vẫn muốn làm nũng với ba!” “Ha ha, đúng.” Lê Hoài Lâm cười gật đầu.

Nguyễn Hồng Mai đứng bên cạnh mỉm cười nhìn hai cha con, trong lòng rất vui mừng.

Lê Hoài Lâm bị con gái kéo đến chỗ sofa ngồi xuống, không khỏi hỏi: “Vừa về nhà đã nghe thấy hai mẹ con đang nói chuyện.

Đang nói về chuyện gì vậy?” “Còn chuyện gì nữa, đương nhiên là về hôn sự của Tuyết Trinh và Trường Minh chứ sao!” Nguyễn Hồng Mai đặt ly trà xuống, không nhịn được lải nhải: “Nhà họ Lê và nhà họ Hoàng đã có hôn ước nhiều năm rồi, hai đứa nó cũng đã cử hành lễ đính hôn từ bốn năm trước, nên tranh thủ kết hôn sớm mới đúng! Trường Minh cũng không còn trẻ nữa, sao lại không sốt ruột thế nhỉ?"

Lê Tuyết Trinh kịp thời ghé qua: “Ba, hôm sau ba đi nói chuyện với Trường Minh giúp con đi.” “Con sốt ruột gả chồng đến thế cơ à?” Nghe vậy, Lê Hoài Lâm cười nói.

“Ôi chao, ba đừng trêu con nữa!” Lê Tuyết Trinh lộ vẻ thẹn thùng, bắt đầu làm nũng: “Thế ba có giúp con không?” Lê Hoài Lâm trầm ngâm một lát: “Ý kiến của ba là cứ thuận theo tự nhiên đi.” “Anh nói gì vậy hả? Em không đồng ý! Chẳng lẽ nếu cậu ta mãi không chịu nhắc đến chuyện kết hôn thì Tuyết Trinh nhà mình cứ phải chờ mãi à?” Nghe vậy, Nguyễn Hồng Mai lập tức nhíu mày.

“Hồng Mai, chuyện của bọn trẻ thì cứ để chúng giải quyết, chúng ta là người lớn, đừng gây áp lực cho chúng.

Lê Hoài Lâm thở dài nói với vợ, sau đó ôn hòa nhìn con gái mình: “Tuyết Trinh, ba vẫn giữ ý kiến như cũ, thuận theo tự nhiên thì sẽ tốt hơn.

Chờ đến khi con và Trường Minh nên kết hôn thì tự nhiên sẽ trôi chảy thuận lợi.bg-ssp-{height:px}

Đôi khi có những thứ không thể miễn cưỡng được, nhất là tình cảm.

Dường như bị câu nói cuối cùng ông đâm trúng tìm đen, sắc mặt Nguyễn Hồng Mai rất khó coi.

Lê Hoài Lâm cũng nhận thấy nên không nói thêm nữa mà đứng dậy: “Hai mẹ con trò chuyện tiếp đi, ba lên lầu xem email đây

Đến khi bóng dáng ông đã biến mất ở chỗ cầu thang, Nguyễn Hồng Mai mới thu hồi tầm mắt, bực bội nói: “Mẹ đã sớm nói với con rồi, không thể trông cậy vào ba con được đầu.Vẻ mặt Lê Tuyết Trinh cũng rất bực bội.

Có động tĩnh truyền đến từ hành lang gần cửa, tài xế nhanh chóng đi lên: “Cô chủ, phu nhân.

“Thế nào rồi?” Lê Tuyết Trinh hỏi thẳng.

“Theo như mệnh lệnh của cô chủ, mấy ngày nay tôi vẫn bám theo tổng giám đốc Hoàng.

Tài xế cung kính bảo cáo, trong lòng lại rất buồn bực.

Bình thường công việc của ông rõ ràng là lái xe, thế mà mấy ngày nay lại phải theo dõi người khác như điệp viên ấy.

“Cậu ấy không đi tìm cô Lam, nhưng mà." Nói tới đây, tài xế liếc nhìn sắc mặt của Lê Tuyết Trinh rồi mới nói tiếp: “Cô Lam đã đến nhà cậu ấy, hơn nữa đêm qua hình như còn ngủ ở đó, sáng nay mới rời đi.” “Ông nói gì?” Lê Tuyết Trinh bỗng chốc đứng bật dậy.

“Tuyết Trinh, cô Lam kia chẳng lẽ là..” Nghe vậy, Nguyễn Hồng Mai nhíu mày, thấy con gái cam chịu thì không khỏi bồn chồn: “Chẳng phải bốn năm trước cô ta đã ra nước ngoài rồi sao? Sao giờ lại trở về?"

Lê Tuyết Trinh nhìn lên lầu: “Mẹ, mẹ nói nhỏ thôi, coi chừng ba nghe thấy!” “Cô ta làm trò gì vậy? Lại chạy đến quấn quýt lấy Trường Minh à?” Sắc mặt Nguyễn Hồng Mai tối sầm.

“Mẹ, mẹ nói xem rốt cuộc cô ta có điểm nào đặc biệt? Lê Tuyết Trinh cau mày, nghĩ mãi mà không ra: “Tại sao bốn năm trước Trường Minh bị cô ta mê hoặc đến mức mụ đầu, không tiếc hủy bỏ hôn ước với con, bốn năm sau đã quên hết rồi mà vẫn còn bị cô ta thu hút?” “May mà Trường Minh không còn nhớ gì nữa” Nguyễn Hồng Mai nói.

“Vâng” Lê Tuyết Trinh tán đồng gật đầu.

“Xem ra không thể kéo dài hôn sự được nữa.

Tuyết Trinh, con phải tranh thủ thời gian thân thiết với Trường Minh hơn nữa mới được.

“Mẹ, con cũng muốn lắm, không chỉ mình Trường Minh mà con còn cố gắng thân thiết với Đậu Đậu, nhưng lại chẳng có tác dụng gì cả!" “Thằng bé kia thì cứ từ từ, chủ yếu là Trường Minh.

Nguyễn Hồng Mai trầm tư, sau đó kéo con gái lại gần: “Tuyết Trinh, các con đều là người trưởng thành rồi, đôi khi không cần quá rụt rè, có thể chủ động trong chuyện ấy một chút.

Đàn ông đều có thói xấu mà

Lê Tuyết Trinh hơi xấu hổ.

Đương nhiên cô ta nghe hiểu ý của mẹ mình, chẳng qua suốt bốn năm nay, mặc dù cô ta đi đâu cũng lấy danh nghĩa và vợ chưa cưới của Hoàng Trường Minh, nhưng hai người chưa từng thân thiết với nhau quá nhiều.

Đừng nói đến hôn, ngay cả nằm tay cũng rất hiếm khi, e rằng chỉ có những trường hợp đặc thù thì mới nắm tay được một lần, hơn nữa đa phần đều do chính cô ta chủ động.

Hơn nữa không phải là cô ta rụt rè trong chuyện ấy.

Cô ta từng ám chỉ rất nhiều lần, cũng làm rất nhiều chuẩn bị, song Hoàng Trường Minh vẫn luôn thờ ơ.

Thậm chí cô tạ còn từng chạy đến khách sạn lúc anh đi công tác, mặc đồ ngủ gợi cảm cho anh xem, nhưng như thế mà anh vẫn không hề phản ứng...!

Thấy vẻ mặt xấu hổ của con gái, Nguyễn Hồng Mai nhỏ giọng ghé vào tại cô ta: “Tuyết Trinh, nếu thật sự không được thì con..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio