Chương : Cô ấy rõ ràng hơn ai hết
Lam Ngọc Anh sửng sốt: “Anh nói cái gì?” “Tôi thật sự xin lỗi!” Thư ký cúi đầu xin lỗi.
“Không phải tôi và Hoàng Đông đã hẹn vào tuần trước là hôm nay chúng ta sẽ có một cuộc phỏng vấn sao?”
Lam Ngọc Anh cau mày, từ trên sô pha sững sờ đứng lên: “Làm sao có thể như vậy, đột nhiên hủy...!“Cô Lam, Hoàng Đông xin thứ lỗi!” Thư ký đứng ở tư thế rất chuẩn, chắp tay trước mặt: “Hoàng Đông cũng đang trong tình trạng khẩn cấp và tạm thời phải bay sang
Úc!" “Nhưng khi tôi vừa mới đến, không phải anh ấy vẫn nói chuyện công việc trong văn phòng sao?” Lam Ngọc Anh khó hiểu nói.
Từ thang máy đi ra, cô được thư ký dẫn vào phòng họp, lúc đi ngang qua cô vẫn thấy rõ một trợ lý bưng trà đi vào, hai tách trà, rõ ràng là đang tiếp khách.
“Ừ.” Thư ký gật đầu và liếc nhìn đồng hồ một cách bất lực: “Nhưng bây giờ chắc chắn anh ấy đang trên đường đến sân bay.
Chuyện xảy ra đột ngột nên thật sự không còn cách nào nhận lời phỏng vấn của cô! E rằng, cô chỉ có thể đợi anh ấy trở về mới có thể giải quyết công việc! Hoàng Đông nói rằng sẽ liên lạc ngay với cô sau khi về nước!” "Khi nào thì Hoàng Đông quay lại?” Lam Ngọc Anh đành phải hỏi.
“Chuyện này tôi cũng không rõ!” Thư ký nhún vai, bất lực.
Lam Ngọc Anh cắn môi.
“Cô Lam, cô có thể tiếp tục nghỉ ngơi ở đây, lúc nào cần thì gọi tôi!” Thư ký nói xong liền mỉm cười rời đi.
Vấn đề đã kết thúc, cô còn có thể làm gì...!
Lệnh đuổi khách cũng được phát ra, cuối cùng Lam Ngọc Anh phải đóng máy tính xách tay và bắt đầu thu dọn để ra về.
Bước vào thang máy, cô dựa vào thành thang máy.
Lam Ngọc Anh bây giờ là một trong hai người đầu tiên, nhưng cô lại không ngờ lại có vấn đề, nhưng cô cũng không biết làm gì khác ngoài gọi cho tổng biên tập ở Canada để giải thích tình hình ở đây.
Trong trường hợp này, ngày trở lại sẽ bị hoãn lại...!
Nghĩ đến chuyện khác, cô vội vàng gọi lại cho Diệp Tấn.
Lần này Diệp Tấn trở về Hà Nội để thăm họ hàng, cô cũng đã đồng ý về Candana với anh ấy, ngay về cơ bản đã định sẵn nên phải báo cho anh ấy càng sớm càng tốt.
“Diệp Tấn đặt vé máy bay chưa?”
Diệp Tấn trả lời cô qua điện thoại: “Còn chưa có, tối nay tớ định đặt vé, có chuyện gì vậy?” “Vậy thì đừng hối tới!” Lam Ngọc Anh thở dài bất lực đỡ trán: “Tớ sợ sẽ có chuyện lớn xảy ra ở đây...!Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô bước ra khỏi thang máy.
Khi vừa bước ra, cửa thang máy phía đối diện từ từ mở ra, một bóng người cao lớn mặc vest đen bước ra.
Đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm kia đảo qua, đôi môi mỏng khẽ giật giật: “Thật trùng hợp “Vừa khéo.” Lam Ngọc Anh không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình.
Không ngờ lại gặp anh ở đây, trong tòa nhà văn phòng này có rất nhiều công ty, có vẻ như bọn họ đều tới đây để giải quyết công việc chính sự, nhưng chưa bao giờ thấy
Giang Thanh.
Vì thang máy đối diện nhau nên hai người vừa bước ra khỏi cửa liền kề sát nhau.
Hoàng Trường Minh liếc nhìn chiếc máy tính xách tay cô mang theo, thản nhiên hỏi: “Cô đến đây phỏng vấn sao?” “Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu.
“Xong rồi?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày.
“Không” Lam Ngọc Anh lắc đầu nhún vai bất lực: “Có một chút rắc rối.
“ồ” Hoàng Trường Minh bình tĩnh trả lời.
Thấy anh không có ý hỏi thêm, Lam Ngọc Anh cũng không nói thêm nữa, cứ ngẩn người bước ra khỏi tòa nhà văn phòng.
Ra khỏi cửa xoay, Hoàng Trường Minh lấy chìa khóa x era nhìn cô: “Lên xe, tôi tiến cô về công ty.
bg-ssp-{height:px}
“Không, tôi có thể tự đi taxi!” Lam Ngọc Anh lắc đầu từ chối “Ở đây bắt taxi không dễ.” Hoàng Trường Minh nói.
Lam Ngọc Anh cau mày nhìn một chiếc xe trống đậu bên đường.
Trước khi cô lắc đầu từ chối một lần nữa thì anh đã vươn tay kéo cổ tay cô
Bởi vì chiếc Land Rover dừng trước tòa nhà, cách đó vài bước, khi cửa xe mở ra, cô bị đẩy vài, động cơ xe nổ máy, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.
Dọc đường đi, bầu không khí trong xe rất im lặng.
Không có tiếng radio, chỉ thỉnh thoảng có tiếng còi xe.
Sau khi vượt qua cột đèn giao thông, Lam Ngọc Anh chỉ tay: "Dừng lại ở nhà hàng lẩu phía trước là được rồi.
Hoàng Trường Minh nghe lời liền đánh tay lái sang bên phải, chiếc Land Rover vững vàng dừng lại trước cửa nhà hàng.
Qua cửa kính chắn gió ở phía trước, anh nhìn về phía nhà hàng nơi anh dừng lại, khi nhìn thấy Diệp Tấn ngồi trước cửa sổ cao trên lầu, anh chợt liếc mắt “Cô nhờ tôi đưa cô đi ăn tối với người đàn ông khác?”
Hoàng Trường Minh ảm đạm nhìn cô.
Lam Ngọc Anh vô tội nói: “Đó là do anh nhất định ép buộc tôi phải lên xe mà
Sau khi cô nói chuyện với Diệp Tấn qua điện thoại về việc chuyến bay trở về có thay đổi thì anh ấy liền rủ cô đi ăn tối và đợi cuộc gặp.
Mặt Hoàng Trường Minh đần thối ra.
“Cảm ơn anh đã chở tôi đến đây.” Lam Ngọc Anh cởi dây an toàn, cầm máy tính xách tay đẩy cửa: "Tôi đi đây tạm biệt.
Bước vào nhà hàng, Diệp Tần đã ngồi sẵn ở đó với một nụ cười dịu dàng.
Lam Ngọc Anh vội vàng đi tới, ngồi ở đối diện "Cậu chờ lâu chưa?" “Không, tớ cũng mới đến!" Diệp Tần cười giải thích "Bây giờ trời nóng, tuy rằng không thích hợp ăn lâu nhưng nhà hàng này kinh doanh chính là xương gà tươi nấu lên, rất bổ dưỡng.
Điều hòa cũng mát, tớ đã đọc nhận xét trên mạng, rất phổ biến!” “Chà, cậu cũng cẩn thận nhỉ!” Lam Ngọc Anh gật đầu cười.
“Uống chút nước đi, tớ sẽ nói phục vụ mang nước ấm cho cậu.
Con gái uống nhiều nước lạnh quá không tốt đầu!” Diệp Tấn vừa nói vừa rót đầy nước vào ly cho cô.
Lam Ngọc Anh cảm ơn nhận lấy, đang định bưng cốc nước lên uống một ngụm thì đột nhiên bên cạnh có người ngồi xuống.
Lam Ngọc Anh kinh ngạc nhìn sang, thấy đường nét rõ ràng trên khuôn mặt của người cô mới tách ra cách đây vài phút thì lại tiếp tục gặp.
Hoàng Trường Minh giơ tay gọi người phục vụ: “Lấy cho tôi thêm một bộ bát đũa...” Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, không nhịn được hỏi: "Hoàng Trường Minh, anh không trở lại công ty sao...!"Đột nhiên tôi lại cảm thấy đói bụng” Hoàng Trường Minh nhàn nhạt kéo mỗi rồi nhìn Diệp Tấn ngồi đối diện.
“Anh Diệp đây chắc không ngại có thêm người ăn đầu nhỉ?" “Đương nhiên không phiền! Nước lẩu nếu có nhiều người ăn thì lại càng ngon hơn!” Mặc dù Diệp Tấn có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, lần trước tôi cùng anh Hoàng gặp nhau ở công viên câu cá.
Nói cho vui, tôi luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn và tình cờ bữa anh này lại gặp được anh.
Nói xong, Diệp Tấn cũng vẫy tay với người phục vụ.
Đưa ipad gọi món, Diệp Tấn nhẹ nhàng nói: “Anh Hoàng, anh xem muốn ăn cái gì thì cứ gọi thoải mái! Bởi vì tôi cũng không biết anh thích ăn món gì nên tôi gọi trước theo khẩu vị của tôi và Ngọc Anh.
Vì vậy, tôi cũng không biết anh thihcs ăn cái gì hay ghét cái gì!”
Sau khi Hoàng Trường Minh cầm lấy ipad cũng không thèm xem qua mà ném sang một bên.
“Tôi ăn món gì cũng được!”
Anh tựa lưng vào số pha, môi mỏng nhếch lên: “Về phần tôi không thích ăn món gì, cô ấy biết rõ hơn hết..